Page 89 - NRCM1
P. 89
Đức Thanh
sen đẹp, thơm ngát thì phải trồng nơi đất bùn, chứ không
thể trồng trên gò cao đƣợc. Nói độ sinh vì ngƣời, nhƣng
khi thực hành các việc lành cũng chính là thành tựu công
hạnh cho mình. Bồ Tát lấy chúng sinh làm công hạnh tu
tập, không rời bỏ chúng sinh mà thành tựu đƣợc chúng
sinh, tức là thành tựu đƣợc cõi nƣớc Tịnh độ. Tại sao? Vì
“Tất cả các phiền não là hạt giống Nhƣ Lai. Cũng nhƣ
không lặn xuống biển sâu thì không thể đặng châu báu
vô giá. Cũng vậy, nếu không vào biển phiền não, tất
70
không thể đƣợc của báu là cái Trí biết tất cả.”
Tôi tập vận dụng lời dạy này của Phật, khi tiếp xúc
với chúng sinh, nếu gặp phải phiền não liền nhớ câu thần
chú: “Các loài chúng sinh là cõi Phật của Bồ Tát” để tự
độ mình.
Kế đến Phật dạy: Trực tâm, thâm tâm, bồ đề tâm là
Tịnh độ của Bồ Tát, sáu pháp ba la mật, bốn vô lƣợng
tâm, bốn nhiếp pháp, ba mƣơi bảy trợ đạo phẩm, mƣời
điều lành v.v… đều là Tịnh độ của Bồ Tát. Bồ Tát muốn
đƣợc cõi nƣớc thanh tịnh nên làm cho tâm thanh tịnh, tùy
theo tâm thanh tịnh mà cõi Phật thanh tịnh.
Xá Lợi Phất nghĩ rằng tâm của Phật thanh tịnh,
tại sao cõi Ta bà của ngài toàn là hầm hố, chông gai,
nhơ nhớp thế này. Phật biết tâm niệm ấy, liền bảo:
“Mặt trời, mặt trăng há không sáng chăng. Tại sao
ngƣời mù lại không thấy? Cũng thế, chúng sinh do
tội chƣớng, nên không thấy thế giới của Nhƣ Lai
thanh tịnh trang nghiêm”.
70 “Tất cả các… tất cả” Kinh Duy Ma Cật, trang 136 - Đoàn Trung Còn dịch.
88