Page 118 - NRCM2
P. 118

NHẬN RA CHÍNH MÌNH - QUYỂN II                             ĐỨC THANH


 “Ngài thua tôi chưa?”. Ngài liền đáp bằng một bài kệ:  trước đến nay luôn được triều đình và người dân tôn trọng, họ
 “Người hơn thì thêm oán  nghĩ phải làm như thế các vị Thánh nhân mới đủ cơ duyên ra

 Kẻ thua ngủ không yên  đời. Đất nước nào có nơi tôn thờ được giữ gìn, có các vị Thánh
           nhân xuất hiện thì xứ ấy sẽ hưởng được sự thanh bình an lạc,
 Hơn thua hai đều xả  mưa gió thuận hòa, thiên tai sẽ không đến và triều đại sẽ rất
 Ấy được an ổn ngủ.”  86
           bền vững.
 Sự yêu thích sinh khởi mỗi khi gặp đối tượng bên ngoài   Một hôm hoàng tử Ðút-tha-ku-ma-ra cùng đoàn tùy tùng
 đẹp đẽ, vừa ý. Ngược lại, gặp những gì tồi tệ, bất như ý, chúng ta   đến khu lâm viên săn bắn, Ðút-tha-ku-ma-ra rất thích khu
 khởi tâm sân hận, chán ghét. Tất cả những thứ này khởi nguồn   rừng này vì nơi đây có đủ muôn thú để thỏa mãn lòng hiếu sát
 từ lòng tham vô đáy, từ sự đắm chấp vào sáu trần rồi tự rước   của chàng.

 phiền muộn vào mình, đây là một điều vô nghĩa. Những xúc
 tình phiền não này rất nguy hại, phải dùng chánh kiến nhận ra   Ngược chiều với đoàn xa giá, một vị Phật Ðộc Giác lặng
 và chuyển hóa, trước khi nó bột phát thành những cơn sân giận   lẽ ôm bát vào thành khất thực. Đứng trước  thân tướng trang
 tác động đến thế giới bên ngoài. Khởi tâm sân hận rồi tạo tác   nghiêm, đầy oai nghi tế hạnh của một vị Bích Chi Phật; những
 nghiệp bất thiện, con người dễ bị đọa vào ba đường ác.  tư tưởng an lành của Ngài tỏa ra khiến cho mọi người cảm thấy
           hoan hỉ lạ thường. Không ai bảo ai, đoàn tùy tùng đồng loạt
 Thuở xưa, tại thành Ba-la-nại dưới quyền thống trị của đức
 vua Ki-ta-va-sa, Ngài là một minh quân, thương yêu dân chúng   chắp tay cung kính hướng về đức Phật Ðộc Giác đảnh lễ.

 như con ruột của mình. Cách kinh thành Ba-la-nại này không   Hoàng tử Ðút-tha-ku-ma-ra thấy thế, lòng sân hận nổi
 xa, một khu lâm viên tươi tốt, thú rừng rất nhiều. Dân chúng   lên như thác lũ, nghĩ rằng bọn tùy tùng ấy chỉ được phép cúi
 không được phép bén mảng đến đấy, khu lâm viên này chỉ dành   đầu trước mặt mình mà thôi, bây giờ trong khi đi với mình mà
 cho hoàng tộc. Hoàng tử Ðút-tha-ku-ma-ra rất thường đến đây   ngang nhiên cúi đầu trước lão tu sĩ này.
 tha hồ bắn giết không một chút nương tay. Dân chúng ở xứ này   Nhanh nhẹn rời lưng voi, tiến đến trước mặt đức Phật
 rất tôn trọng những nơi tu hành, các ngôi tu viện ở đây luôn   Ðộc Giác giựt lấy bình bát trên tay Ngài quăng xuống đất rồi
 được nhà vua xây dựng, bảo hộ. Các vị tu sĩ kể từ các triều đại
           giẫm lên cho bể. Ðoàn tùy tùng kinh ngạc, hãi hùng trước hành

 86  “Hồi đức Phật… an ổn ngủ” Xuân trong cửa thiền, trang 41, Hòa thượng   động quá ngông cuồng của hoàng tử nhưng không ai dám can
 Thích Thanh Từ, Thành hội Phật giáo Thành phố Hồ Chí Minh 1991.  gián điều gì.


 116                                    117
   113   114   115   116   117   118   119   120   121   122   123