Page 137 - NRCM2
P. 137

NHẬN RA CHÍNH MÌNH - QUYỂN II                                                                                                     ĐỨC THANH


               Việc bố thí nên không có tâm mong cầu và phải được thể                             Hôm nay mang thức ăn ra khỏi nhà một đỗi, mắt chàng
           hiện bình đẳng. Bởi:  Bố có nghĩa là khắp, thí có nghĩa là cho.                   thấy bóng dáng một sinh vật đi thất thiểu dưới nắng hè. Nhìn
           Thế là, việc bố thí là khắp cả các loài hữu tình, không chỉ ở con                 kĩ, mới biết đó là một chú chó gầy guộc, lông lá rụng hết với
           người, mà phải nói đến loài vật đang đói khát nữa.                                từng mảng ghẻ lở loét hiện rõ dưới cái nắng chói chang. Bốn
                                                                                             chân nó khẳng khiu xiêu vẹo không đỡ nổi chiếc thân vốn đã
               Thuở Ðức Phật còn tại thế, hằng ngày Phật và hàng đệ tử đi
           khất thực để mọi người có duyên gieo hạt giống lành vào thửa                      quá gầy còm! Nó đánh hơi được thức ăn mà chàng đang xách
           ruộng phước của mình.                                                             trên tay nên lấm la lấm lét tiến lại gần. Nhìn vào đôi mắt van
                                                                                             nài, bộ tướng ủ rủ tiều tụy của nó, đủ nói lên được với chàng
               Trong mùa an cư, Phật thường thọ trai của thí chủ phần                        rằng: “Tôi không được ăn đã từ lâu lắm rồi.”
           đông là hàng cư sĩ, luân phiên nhau mang thức ăn sẵn vào tịnh xá                       Bấy giờ, chàng chẳng kịp suy nghĩ, bởi trước mắt chàng
           cúng dường. Trong giới tại gia của đức Phật, có một người học                     là hình ảnh của một sinh vật đói lả, mà trong tay mình lại có
           trò tuy của cải không nhiều nhưng lại khá giàu lòng yêu thương.                   sữa, cơm và thức ăn. Thật may phước cho nó quá! Chàng ngồi

               Hôm nào tới lượt dâng thức ăn cúng dường, chàng thức                          xuống bên đường, mở bình bát ra, bày các thức ăn trước mặt
           dậy thật sớm lúc sao mai vừa ló dạng; sửa soạn vớt đề hồ cho                      nó. Chú chó ăn như không kịp thở, chàng nhìn nó ăn mà niềm
           vào chiếc bình trắng, kế đến là nấu nướng những thứ rau đậu                       vui tràn ngập trong tâm hồn. Trong một thoáng chiếc bình đề
           do chính chàng trồng lấy ở vườn nhà. Chàng làm việc với tâm                       hồ, cơm, thức ăn hết sạch. Chú chó đã no bụng, thong thả ra đi
           chí thành và lòng hoan hỉ cao độ, bởi đây là niềm mong ước lớn                    với những bước chân vững chải, gương mặt đầy tươi tắn hơn.
           nhất trong cuộc đời của chàng. Những bữa cơm cúng dường                                Chú chó vừa khuất dạng sau rặng cây trước cửa tịnh xá, mặt

           tuy giản dị mà thật là quý giá, bởi chàng đã đặt vào đó tất cả tấm                trời đã in bóng thân hình chàng lùn xủn trên mặt đường, vậy là
           lòng của một đứa con hiếu thảo. Chàng ước nguyện sao cho                          vừa đúng ngọ. Chàng nhìn lại bình đề hồ và liễn cơm với thức
           bữa cơm cúng dường này đầy pháp vị, người thọ dụng nó sẽ có                       ăn sạch nhẵn, một nỗi lo sợ kinh hoàng! Tới thì không dám, lùi
           được tâm thanh tịnh và sự hoan hỉ tột độ.                                         cũng không đành, sau một giây, thu hết can đảm, chàng đi vào

               Chuẩn bị thức ăn xong, chàng canh mặt trời lên cao thì                        tịnh xá gặp Phật để trình bày.
           mang thức ăn đến tịnh xá Kỳ Hoàn cho kịp giờ ngọ để đức Phật                           Ðức Thế Tôn dùng huệ nhãn soi rõ sự tình. Ngài ngồi yên,
           và tăng đoàn thọ trai. Chàng bước đi thanh thoát mà không                         đôi mắt như hai vì sao sáng, nụ cười hoan hỉ từ bi nở tươi làm
           phải ngắm mây bay hay hoa nở giữa đường.                                          sáng một vùng trời.


                                        136                                                                                137
   132   133   134   135   136   137   138   139   140   141   142