Page 133 - NRCM2
P. 133

NHẬN RA CHÍNH MÌNH - QUYỂN II                                                                                                     ĐỨC THANH


               Người đáng dùng thân đồng nam, đồng nữ được độ thoát,                         thành đạt của người khác một cách miễn cưỡng, bởi bên trong
           liền hiện thân đồng nam, đồng nữ mà vì đó nói pháp.                               họ bị cái tâm ganh tỵ, đố kị ngự trị.

               Người đáng dùng thân trời, rồng, dạ-xoa, càn-thát-bà, a-tu-                        Thực hành tâm hỉ khi thấy người khác làm được một điều
           la, ca-lâu-la, khẩn-na-la, ma-hầu-la-dà, nhân cùng phi nhân                       tốt cũng là một nghiệp lành để đời sống ta được an lạc. Phật
           được độ thoát, liền đều hiện ra mà vì đó nói pháp.                                dạy: “Thấy hạnh bố thí của người khác, đem lòng hoan hỉ mà

                Người đáng dùng thân Chấp kim cang thần được độ thoát,                       tán trợ thì được phước rất lớn”  94
           liền hiện Chấp kim cang thần mà vì đó nói pháp.                                        d. Xả

               Vô Tận Ý! Quán Thế Âm Bồ-tát đó thành tựu công đức                                 Xả là sự buông bỏ, tâm xả là tâm buông bỏ tất cả phiền não,
           như thế, dùng các thân hình, dạo đi trong các cõi nước để độ                      ngã chấp. Nhờ hạnh xả ly mà bản ngã và các phiền não tham,
           thoát chúng sinh, cho nên các ông phải một lòng cúng dường                        sân, si, nghi, mạn, tật đố,… cũng tiêu dần; ta có được một đời
           Quán Thế Âm Bồ-tát.                                                               sống tự tại an lạc, dựa trên sự nhận biết các pháp là vô thường,

               Quán Thế Âm Bồ-tát đó ở trong chỗ nạn gấp sợ sệt hay                          vô ngã mà không chấp thủ, cùng với một tâm từ bao dung.
           ban sự Vô úy, cho nên cõi Ta-bà này đều gọi Ngài là vị “Thí Vô                         Cùng với tâm từ bi được trưởng dưỡng, trí tuệ thấu suốt
           úy”.  93
                                                                                             tánh không của vạn vật, thấy các pháp vô thường biến hoại ta
               c. Hỉ                                                                         hành hạnh xả ly một cách tự nhiên mà không bị vướng bận bởi
               Hỉ là lòng vui mừng khi thấy người khác được may mắn.                         tâm chấp trước. Nhận ra vạn vật thay đổi liên tục như huyễn
           Tâm hỉ là sự chia sẻ niềm vui với người khác khi họ thành đạt                     mộng, sự vui hôm nay có thể trở thành buồn của ngày mai, hôm
           một cái gì đó hoặc thoát khỏi một tai ương nào đó. Sự vui mừng                    nay là thù, ngày mai là bạn. Hiểu được tính chất vô thường của

           được gọi là tâm hỉ khi nó phải thực sự hiện hữu trong lòng mình                   sự vật hiện tượng, ta dễ thích ứng được với nhịp điệu cuộc sống,
           rồi biểu hiện ra bên ngoài bằng lời chúc tụng, bằng nụ cười tươi                  tâm vẫn tự tại không có sự tham đắm quá mức về ngũ dục thế
           tắn…; chẳng phải là những lời khen ngợi có tính chất xã giao                      gian như tiền tài, sắc đẹp, danh vọng, ăn uống, ngủ nghỉ. Hơn
           ngoài miệng lưỡi. Nhiều người tỏ ra vui mừng về sự tài giỏi, sự                   nữa, ta chỉ có một cái bụng, mỗi ngày ăn không quá ba bốn bữa


           93  “Ngài Vô Tân Ý… Vô úy”  Kinh Diệu Pháp Liên Hoa-Phẩm Phổ Môn, trang 710       94  “Thấy hạnh… rất lớn” Kinh Tứ Thập Nhị Chương, trang 42, Đoàn Trung Còn-
           đến 712 Hòa thượng Thích Thanh Từ, Nxb Tôn giáo 2002.                             Nguyễn Minh Tiến dịch, Nxb Tôn giáo 2014 .


                                        132                                                                                133
   128   129   130   131   132   133   134   135   136   137   138