Page 25 - NRCM2
P. 25
NHẬN RA CHÍNH MÌNH - QUYỂN II ĐỨC THANH
tôi nặng trĩu một niềm cảm xúc, mong sao những gói mì ấy đến
nơi các nhà sư cũng sẽ rất cần thiết không khác nào với bát sữa
của cô gái Sujata cúng dường cho Thái tử Siddhatta (đức Phật),
PHẨM VẬT CÚNG DƯỜNG
lúc Ngài tu hành đã quá kiệt sức.
Giá trị của vật phẩm cúng dường lớn hay nhỏ là ở nơi tấm
ui cui vào việc thử một sản phẩm mới trên máy ép
Lnhựa, mỗi khi ra một mẫu thử tôi lại đem ra ngoài lòng người dâng tặng. Một bà lão ăn mày muốn cúng dường
cửa để nhìn cho rõ, bởi cái ánh sáng yếu ớt còn lại rơi rớt lúc ánh sáng cho Phật và giáo đoàn trong một lễ hội, nhưng tiền
hoàng hôn. Công việc thì khẩn trương do những mẫu thử ra trong túi chỉ đủ mua hai muỗng dầu, ông chủ quán cảm kích
hơi nhanh, theo thói quen, thỉnh thoảng tôi cũng nhìn qua phía trước tấm lòng thành của bà nên cho mượn một cây đèn và
bên kia đường, tôi thấy có một người phụ nữ ôm một vật gì đó tặng thêm ba muỗng dầu nữa. Tối đó, bà rất vui mừng, nhanh
đi rón rén trước cổng chùa, tay định nhấn chuông nhưng rồi rút chóng đến tịnh xá Kỳ Hoàn thắp sáng đèn, rồi treo nó trên
lại như có vẻ ngại ngùng không dám kêu cửa, rồi chị đưa ánh một cành cây. Sáng hôm sau Tôn giả Mục Kiền Liên quạt hoài
mắt về phía tôi như muốn nói một điều gì đó. Công việc của không tắt, Ngay lúc ấy đức Phật cũng vừa đi đến, Ngài bảo:
xưởng bận rộn làm tôi cũng luống qua mất cái yếu tố này, tôi trở “Thôi! Đệ tử hãy thôi. Dù cho các đệ tử có tận dụng tất cả thần
vào xưởng nhớ lại hình như người phụ nữ nọ muốn nhờ mình lực cũng không thể nào làm tắt được cây đèn này; vì đó là ánh
điều gì. Tôi lại ra cửa nhìn qua chùa, người ấy cũng nhìn tôi, rồi sáng công đức của một vị Phật tương lai” 11
bước qua đường nói: Nhờ anh cho tôi gởi thùng mì gói ở đây Bà lão già ăn mày tuy kiếm tiền rất vất vả nhưng vẫn chắt
có được không? Vì ngại không dám kêu cửa, đợi tối chùa mở bóp từng xu để mua vật phẩm cúng dường chư Phật. Bà làm với
cửa tụng kinh tôi mang vào cúng dường. Tôi hỏi sao chị không tâm lượng rộng lớn nên đã cảm ứng một hiện tượng diệu kỳ,
mang về, rồi tối lại mang đến. Chị như có vẻ ấp úng bảo, tôi các vị đệ tử Phật ai biết được chuyện này cũng đều sinh lòng
để dành tiền mua được thùng mì muốn cúng dường mà chưa thương xót và cảm kích.
gặp được nhà sư, nếu mang về gia đình thì gặp nhiều cái không Kể đến nữa, một số người tu hành thương cảm với nỗi cơ
tiện. Nhìn thấy chị đen đúa, lam lũ tôi đoán được hoàn cảnh
gia đình của chị chắc hẳn còn nhiều thứ cần phải lo lắm; lòng cực của súc vật nuôi, các vị ngại không dám uống sữa, bởi vì vắt
chị thì muốn hướng về Tam bảo, muốn gieo một nhân lành mà 11 “Thôi!… tương lai” Cây đèn kỳ lạ, trang 263, Truyện cổ Phật giáo, tập 1,
chưa được thuận duyên. Cầm thùng mì gói của chị gởi mà lòng Minh Chiếu sưu tập, Nxb Tôn giáo 2013.
24 25