Page 318 - TUYỂN TẬP THƠ TÌNH -THƠ. MĂC KHACH-Book
P. 318
Giữa Đời Hư Thực
Họ là những sĩ quan trẻ mới ra trường, sĩ quan tiền phương rơi
rụng như lá chiều thu? Hỏi ai là trách nhiệm? Thay vì câu trả lời thì
chỉ là sự im lặng...đáng sợ!
Những linh hồn oan khuất chưa một lần biết yêu thương…oan
hồn vẫn còn loanh quanh nơi rừng thiêng nước độc…Họ là những anh
hùng cầm súng bảo vệ Quê hương, tự do, ấm no cho mọi người. Cho
đến bây giờ, ngay giờ phút này, khi nhớ lại chuổi ngày thương đau,
nước mắt tôi tuôn tràn – dù đã 44 năm _ hôm nay là (2019). Thời gian
qua mau giờ đây như chuyện cổ tích buồn!
Không còn ai biết hay nhớ những cái chết đớn đau tủi nhục của
những vị sĩ quan trẻ, những anh hùng không tên tuổi chết âm thầm,
trong quên lãng của tình đời !
Cái chết tức khắc giữa chiến trường khác cái chết ngất ngư, muốn
chết mà không được, hồn nhìn xác thân như những bóng ma dật dờ
bởi sự hành hạ, trả thù, khủng bố tinh thần…chết từ từ mới cảm nhận
nỗi đau tột cùng nơi trần thế! Riêng tôi đang mong chờ lệnh xếp hàng
để xử bắn (như cán bộ VC từng tuyên bố) - có gì đáng sợ? Chỉ là giải
thoát, còn hơn bị hành hạ, đói lạnh, cảnh thương tâm…
MẶC KHÁCH
NHÌN LẠI ĐỜI MÌNH
(10t mồ côi Cha- không còn ngày Tết)
Năm tôi 14t, sống đời tự lập
Bơ vơ trên chính Quê hương mình
…1975-Nước mất, 7 năm làm Tù binh .3 năm quản chế
10 năm ở nhà Tù lớn XHCN
…Gần 30 năm không biết Tết
Chẳng có ngày vui của tuổi thơ
_Nửa đời sau, Tỵ nạn _Lưu vong (1993)
Vui là vui tạm, sống đời phiêu bạc
Nhìn xem thế sự lòng ngao ngán
Lạc bước trần gian, uổng một đời !
Mai kia chẳng muốn kiếp người
Làm con chim Đại, giữa Trời thênh thang
MẶC KHÁCH _(Minh Thu )
299