Page 320 - TUYỂN TẬP THƠ TÌNH -THƠ. MĂC KHACH-Book
P. 320

Giữa Đời Hư Thực

             Niềm khát khao nhớ về một thuở hào hùng, tác giả chỉ trách
          mây trời làm mờ nhạt ước mơ và lắng lòng trong “Cung Sầu Tình
          Thơ” và có lúc tác giả như muốn ẩn mình vào thơ để quên lãng nổi
          sầu trong vô vọng.
                  “Sao lại trách tình thơ thinh lặng
                    Sống ẩn mình thôi thương nhớ chi
                    Dòng nước trôi thả hồn gởi gấm
                    Nhớ thương em ta chẳng còn gì..? ”
             Những tâm sự của tác giả qua từng câu chữ trong lời thơ làm
          cho ta xao xuyến chạnh lòng, ai đã từng đọc những dòng thơ mới
          thấy toát lên chất khí phách khi nghĩ về non sông tổ quốc, về tình
          mẫu tử, tính lãng mạn trử tình khi nghĩ về tình yêu đôi lứa…
             Thơ “Mặc Khách” làm cho người đọc phải say sưa qua từng
          câu chữ ẩn chứa bao tâm sự.
          Tiếc thay, một nhân tài nhưng nhiều nổi bất hạnh bi thương, trãi
          qua bao sóng gió của cơn lốc bụi trần, trong hơi thở yếu ớt giữa
          đêm trừ tịch, ta nghe tiếng thổn thức qua bài thơ “Tình Trong Hơi
          Thở” “Trăng cải tạo xanh xao, ảm đạm
                    Rừng hoang vu huyền bí yêu ma.
                    Em thăm anh tình trong hơi thở
                    Sửng sốt nhìn rờn rợn thịt da. ”
             Bảy  năm  nơi  rừng  thiêng  nước  độc,  trãi  qua  bao nghiệt  ngã
          đắng cay, tiếc nuối tuổi học trò, tiếc cho tình yêu vừa chớm giờ
          sao giam hảm chốn này…
                  “Em hiểu lòng anh là quá đủ
                    Tuổi đôi mươi khí phách hùng anh
                    Vào không quân chọn đi du học
                    Từ Mỹ về sao buộc tội danh ?”
          Và bài thơ gởi mẹ từ U Minh, tác giả đã khẩn cầu mẹ đừng đến
          thăm, lo sợ mẹ già phải chứng kiến cảnh cơm tù với bao khổ nhục
          đớn đau.
                  “Rừng U Minh muỗi mòng vây khốn
                    Trầm ngút ngàn che khuất tuổi xanh
                    Con nước lên ..đỉa bơi rắn lội.
                    Thân rả rời hơi thở mong manh…”
             Dù trong đau khổ tuyệt vọng, nhưng chất trử tình vẫn len lỏi
          vào cho hồn thơ ấm lại và nồng thắm hơn…




                                       301
   315   316   317   318   319   320   321   322   323   324   325