Page 322 - TUYỂN TẬP THƠ TÌNH -THƠ. MĂC KHACH-Book
P. 322

Giữa Đời Hư Thực
             Xin trân trọn giới thiệu đến Qúy vị và đọc giả bốn phương
                     Thi Phẩm II: HỒN THƠ _ ĐẤT KHÁCH
                       Của Nhà Thơ kiêm Nhiếp Ảnh Gia_
                        MẶC KHÁCH_TRƯƠNG V LÂU

             Với hồn thơ lai láng, Nhà Thơ Mặc Khách đã đưa tôi vào cõi
          Thơ với những vần Thơ trữ tình lãng mạn và ngút ngàn thương
          nhớ  Cuộc  tình  bỗng  dưng  xa  cách  nghìn  trùng,  với  bao  xót  xa
          nhung nhớ, ẩn hiện trong từng giòng thơ, nét bút, làm xao xuyến
          lòng nhân thế.
             Thật vậy, sau khi xem qua Bản thảo của Thi tập HỒN THƠ
          _ĐẤT KHÁCH và Thi Tập TÌNH THƠ (xuất bản năm 1910) của
          Nhà Thơ Mặc Khách. Những lời Thơ mang trọn tâm tư, tình cảm
          với những buồn vui, ly biệt…làm tôi rất xúc động.
             Tôi có làm it thơ gọi là văn nghệ chơi, xem rất nhiều Thơ từ
          trước và hôm nay, lòng tôi không khỏi ngạc nhiên khi xem những
          bài thơ rất có hồn, quả đúng là HỒN THƠ _ ĐẤT KHÁCH những
          vần thơ làm cho người ta xúc động, buồn da diết nhưng không bị
          lụy, những khổ đau đến cùng tận nhưng vẫn thản nhiên, dường như
          Nhà Thơ muốn thử thách sự chịu đựng của bản thân hay muốn rèn
          luyện mình trong khổ đau. Anh mang hồn mình vào thơ (dù Đời
          cay đắng…) nhưng vẫn cứ yêu thương, không than trách, anh chỉ
          buồn và cho rằng mình không may mắn! Thật là một tâm hồn bao
          la và cao thương! Thơ của Thi sĩ Mặc Khách không màu mè, tô vẽ,
          khuôn sáo, vô nghĩa, trống rỗng mà anh để cho cảm xúc tuôn tràn
          qua ngòi bút, với những dư âm xót xa như còn lắng đọng trong
          lòng và cũng là minh chứng cho bao cuộc tình bi thương tan vỡ khi
          thời  cuộc  đổi  thay…với  tình  yêu  tưởng  đầy  ân  nghĩa  nhưng  rồi
          cũng tan biến theo thời gian, hay lòng nhân thế?!
             Xin mời qúy độc giả cùng đi vào những giòng thơ mượt mà,
          trữ tình nghe não nùng, xao xuyến, lẫn thương đau…nhung nhớ…
             Bài thơ NGÀY VỀ…nghe thật xót xa, thổn thức lòng…
                 “….Khi anh về mùa thu biến đổi
                 Không gian thì thầm phố đã thay tên
                 Anh bước đi trơ trọi giữa nhớ quên…”
          Hay    “Tìm ai đây? Đường xưa vắng bóng
                 Em đi rồi nắng nhạt vàng phai…” (Đường Xưa)
             Thơ anh không chải chuốt, vô nghĩa, mà toát ra từ những rung
          động chân thành trong trái tim. Ý tình nhẹ nhàng, bềnh bồng mà

                                       303
   317   318   319   320   321   322   323   324   325   326   327