Page 147 - TT SONG VOI TAM NHAN
P. 147

Beân Bôø




                                               Töû Sinh


                                                          Đỗ Dung


                 Buổi sáng thứ bảy, mùa hè, bầu trời xanh trong
          không một gợn mây, màu nắng vàng chanh, gió nhè nhẹ

          mơn man làn da, mùi thơm của cỏ cây, hoa lá… vương
          vương, thoang thoảng. Con đường nhỏ uốn lượn nhẹ
          nhàng, hai hàng cây xanh bên đường đều tăm tắp, một
          bên hè trống tiếp ráp với những ngọn đồi nhấp nhô nối
          nhau trải dài, in lên nền trời, bên kia là dãy nhà nằm
          ngoan ngoãn sau những mảnh vườn được trồng tỉa vén
          khéo. Hai vợ chồng tôi lững thững đi trong cảnh trí êm
          lặng, an bình của thành phố nhỏ như còn đang say ngủ.

                 Tôi mới mổ “cataract” mắt bên phải. Mọi việc
          suông sẻ nên cảm thấy rất yêu đời, tôi tinh nghịch nhắm
          bên mắt trái, cảnh vật như sáng hẳn ra, những chiếc lá
          thật rõ nét, óng ánh, rung rinh dưới nắng, những bông
          hoa tươi lên reo vui, cảnh vật trong trẻo như được nhìn
          qua khung cửa kính mới được lau chùi kỹ lưỡng bằng

          Windex. Nhớ lại ngày mổ mắt, khi nằm trên bàn mổ ở
          nhà thương của trường Đại học Stanford, vẫn căn phòng
          sáng trắng, vẫn các thủ tục thông thường như những lần
          phải thử nghiệm hay mổ xẻ trước đây, nhưng lòng tôi
          thanh thản không một chút âu lo. Từng giọt thuốc an




                                                                142
   142   143   144   145   146   147   148   149   150   151   152