Page 152 - TT SONG VOI TAM NHAN
P. 152
chừng như lâu lắm. Trước nhà, cả dãy Hồng dọc lối đi
đầy hoa. Vào nhà, tôi ra sân sau thăm khu vườn nhỏ,
vạn vật như tươi cười trong nắng. Cây Apricot hoa chi
chít từ gốc đến ngọn, màu hồng dịu dàng như màu hoa
Anh Đào của Nhật. Cây Mận đầy hoa trắng xóa trên
cành. Cây Đào ăn trái hoa thưa hơn, màu hồng đậm hơn,
duyên dáng ở một góc vườn. Bên hông nhà một giàn
Nho vòm tròn hình vòng cung, lá non xanh và những
chùm nho xinh xinh đã tượng hình. Bao phủ mặt đất
từng khoảng cúc tím, cúc vàng nở rộ, những bông “Lily
of the Nile” cũng như cố vươn lên mỉm cười với
tôi. Thoang thoảng hương thơm của bụi hoa Nhài trộn
lẫn hương hoa Hồng, giàn hoa Hồng với những bông
hoa nhỏ xíu bằng đồng hai mươi lăm xu, màu hồng
phấn, thơm nhè nhẹ. Hai cây Bông Giấy đỏ thắm quấn
quýt hai bên cột “patio.” Nhìn phong cảnh của khu vườn
mà lòng tôi nghẹn lại.
Bấy giờ là mùa xuân, chim non ríu rít truyền
cành. Cảnh đẹp quá, thiên nhiên đẹp quá. Tôi như say
với nắng, màu nắng thật ngọt ngào. Tôi như say với gió,
làn gió thật thơm tho. Từng phiến lá rung rinh, từng
cánh hoa khoe sắc… Trời ơi… cảnh tươi đẹp thế kia, tôi
yêu quá… thế mà chỉ hai năm, hai năm là hai mươi tư
tháng, là bẩy trăm ba mươi ngày tôi phải vĩnh viễn rời
xa. Tôi chỉ còn thời gian ngắn ngủi như thế trên cõi đời
này sao… và tôi đã bật khóc!
Những chuỗi ngày tiếp theo ủ ê, buồn nản. Ban
ngày chỉ còn mình tôi trong căn nhà vắng, đi vào, đi
ra… dù sao tôi cũng phải sửa soạn, sửa soạn cho một
147