Page 157 - TT SONG VOI TAM NHAN
P. 157
hanh. Rặng phong hai bên đường bắt đầu đổi màu. Sau
mấy tháng đã quen, ống thở không làm tôi vướng víu.
Hàng ngày, giọng nói hiền từ, dịu dàng như người cha
già của thầy Thích Thanh Từ qua các băng giảng đã cho
tôi hiểu về lẽ vô thường, về lý nhân duyên, về luật nhân
quả và nhất là về nghiệp lực của con người qua đời đời
kiếp kiếp. Thời kỳ xuống tinh thần đã qua, tôi lấy lại tự
tin cho cuộc sống. Buổi sáng tôi ra sân sau tập thể thao,
ngắm trời đất, cỏ cây, những chiếc lá vàng đã lác đác
rơi. Tôi yêu đời nhưng tôi không còn sợ chết. Tôi đã
hiểu ra, ai rồi cũng phải chết, đâu có ai sống hoài. Tôi
thấy tôi thật hạnh phúc là đã được báo trước chuỗi ngày
còn lại, để có thì giờ ngẫm nghĩ về cuộc đời, về thân
phận con người. Tôi không còn dằn vặt mình, không còn
than trời trách đất. Tôi hết so sánh với các em, các bạn
để buồn tủi về định mệnh nghiệt ngã của mình. Sống
một ngày vui một ngày, tôi tự nhủ và tôi sẵn sàng đứng
dậy như bao lần trong cuộc đời tôi đã từng gục ngã rồi
lại cắn răng đứng dậy để vươn lên. Nếu có vướng nghiệp
từ muôn kiếp trước thì tôi vui lòng trả cho hết nghiệp
trong kiếp sống này và tôi sửa soạn sẵn sàng để ra đi.
Tự tin như thế, yêu đời như thế, tôi chấp nhận số
phận, và nghĩ mình phải làm một cái gì đó trước khi ra
đi, chứ không thể ngồi mà...đợi chết! Phải nói là tôi rất
cám ơn nước Mỹ, cám ơn cộng đồng của cái đất nước
tự do tuyệt vời này, đã cung cấp thật nhiều cơ hội mở
mang kiến thức cho những ai thích học hỏi, để cho tôi
được hưởng ké theo ngày ấy. Tôi vào “Recreation
Center” của thành phố tìm lớp học. Tôi học vẽ, học làm
152