Page 158 - TT SONG VOI TAM NHAN
P. 158
đồ gốm, và học trang trí nhà cửa. Ở đây tôi có thêm
nhiều bạn mới, những người già đã về hưu, những người
nội trợ sau khi đưa con đi học thì vào trường. Ngồi trong
lớp tôi chăm chú nặn những bình hoa, sáng tạo những
vật dụng trong nhà. Tôi khắc những con búp bê Nhật
Bản thật là xinh. Rồi những ngày đẹp trời tôi đem giá
vẽ ra vườn để đắm mình vào thế giới của màu sắc. Tôi
bắt đầu viết văn. Những bận rộn và sự đam mê nghệ
thuật đã giúp tôi quên đi bệnh tật.
Nhiều lúc tôi lẩn thẩn nghĩ, nếu không bịnh tôi
có được về hưu sớm và sống thoải mái như thế này
không!
Biết tôi bị bệnh, bạn bè quen biết xúm nhau kẻ
khuyên ăn món này người cho món khác. Một chị bạn
gửi cho hột cải thuốc của Nhật, lá cải tựa như lá rau cải
làn bảo gieo hột trồng cây lấy lá ăn tốt lắm. Tôi rắc luôn
cả gói, chỉ mấy tháng đã có cải non ăn. Có người bạn
khác gửi cho đĩa tập Suối Nguồn Tươi Trẻ. Thế là cứ
buổi sáng thì Dịch Cân Kinh và buổi tối thì SNTT. Khi
ngồi thiền tôi đã bớt nghĩ ngợi lung tung, hít vào thật
sâu và khi thở ra tôi thấy rõ luồng hơi ấm chuyển trong
người. Bên cạnh thuốc tây tôi đã uống mấy trăm thang
thuốc bắc. Uống thuốc tây nhiều khi chữa được phổi lại
hỏng gan. Thuốc bắc gia tăng hệ thống miễn nhiễm và
giúp điều hòa khí huyết.
Thời gian từ từ trôi, tôi tìm đến nhiều bạn thân,
đến nơi hội họp. Tôi nhờ ông xã chở đi tham gia các
buổi văn nghệ, sinh hoạt cộng đồng, tham gia các câu
lạc bộ thơ văn, vui với các hội nhóm phụ nữ. Ở nhà tôi
153