Page 156 - TT SONG VOI TAM NHAN
P. 156
im lìm, không dám làm gì gây tiếng động mạnh, len lén
nhìn mẹ xót thương. Thỉnh thoảng tôi nhói lòng khi bắt
gặp nhà tôi ngồi trong xó tối khóc lặng lẽ. Không khí
trong nhà thật ảm đạm, thê lương.
Nghĩ đến lời nói của ông bác sĩ và khuôn mặt vô
cảm của ông ta ngày trước, tôi thật giận và trong một
lần đến phòng mạch của ông tôi đã hỏi thẳng:
– Thưa bác sĩ, ông có phải là Thượng Đế không
mà ông biết rõ ngày giờ tôi chết? Sao ông có thể nói như
vậy với bệnh nhân? Nếu tinh thần người bịnh không
vững thì tôi nghĩ họ có thể chết vì lời nói của ông chứ
không phải vì căn bịnh.
Ông bác sĩ có vẻ không phật lòng chút nào, chắc
vì đã quá quen với những trường hợp như thế, nên ông
đem một quả tim bằng plastic ra để giảng giải. Ông đưa
những tài liệu về căn bệnh này và chịu khó ngồi trả lời
những câu hỏi vặn vẹo của tôi. Tóm lại bịnh chưa có
thuốc chữa, con người sống nhờ máu đưa oxygen đi
nuôi cơ thể, áp suất trong phổi cao nên phổi khó hấp thụ
Oxygen, phổi không làm việc tốt thì tim phải làm việc
nhiều, phải bơm máu nhiều lần hơn cho đủ lượng
oxygen cần thiết và như thế thành của quả tim sẽ dầy ra,
to ra, đến một ngày tim sẽ chai cứng, sẽ đình công không
làm việc nữa…và ông khuyên tôi phải cắm ống thở vào
mũi cả ngày lẫn đêm để tăng cường nồng độ oxygen
trong máu cho tim bớt khổ, đợi đến ngày gặp cơ hội có
tim phổi sẵn sàng để thay. Bệnh viện ở UCLA đã ghi tôi
vào danh sách chờ người cho tim phổi.
Khi trời chớm vào Thu, gió nhè nhẹ, nắng hanh
151