Page 151 - TT SONG VOI TAM NHAN
P. 151

những dây cùng nhợ. Vô thường đến vậy sao!
                 Mỗi ngày y tá đến lấy máu, cứ vài tiếng lại đo
          nhịp tim, đo huyết áp, đưa tôi chui vào hết máy nọ, máy
          kia để tìm bịnh. Mấy hôm đó trời chuyển mưa, gần như

          ngày nào cũng có mưa, có ngày mưa nhẹ, có ngày mưa
          như vũ bão, gió rít từng cơn. Buổi chiều sau khi tan sở
          là nhà tôi và cháu út lại đến thăm, ngồi bên giường đến
          tối mịt mới về. Ban đêm còn lại một mình tôi không tài
          nào ngủ được, lòng ngổn ngang trăm mối, mệt mỏi thiếp
          đi thì y tá lại vào để đo nhiệt độ, đo tim, đo máu, lấy
          máu để thử nghiệm.
                 Tôi  còn  nhớ  như  in  buổi  tối  sau  khi  làm

          “Angiogram” nhà tôi và cháu út đang ngồi cạnh giường.
          Viên bác sĩ đến đã thản nhiên nói:
                 – Tôi rất buồn, bà Nguyễn, bà vướng phải một
          căn bệnh hiếm, “Pulmonary Hypertension,” bịnh không
          chữa được, chỉ  đợi thay phổi, thay tim. Bà còn sống

          khoảng chừng hai năm, hãy thu xếp và hãy vui những
          ngày còn lại.
                 Mặt nhà tôi trắng bệch ra và thằng con cắn môi,
          dụi mắt để ngăn tiếng nấc. Tôi điếng người nhận bản án
          tử hình! Tôi có cảm giác mặt tôi như đanh lại và người
          như tê đi.
                 Buổi sáng hôm sau, ngồi trên chiếc xe lăn rời
          khỏi bệnh viện, trong lòng tôi đau đớn vô ngần. Từ nay

          tôi là kẻ tàn  phế. Mũi lúc nào cũng phải có ống thở
          oxygen. Tôi thật sự thành người tàn phế!
                 Sau một tuần mưa gió, hôm ấy trời nắng ấm. Tôi
          nhớ căn nhà nhỏ của tôi, xa có hơn mười ngày mà tưởng



                                                                146
   146   147   148   149   150   151   152   153   154   155   156