Page 153 - TT SONG VOI TAM NHAN
P. 153
chuyến đi thật xa, về miền miên viễn. Đầu óc mông
lung, nghĩ quẩn nghĩ quanh rồi lại vùi đầu vào gối mà
khóc, khóc cho vơi, khóc cho thỏa. Ban đêm giấc ngủ
chập chờn với những cơn ác mộng, tỉnh dậy mệt nhoài,
trăn trở.
Tôi thấy mình như đang đi trên một cánh đồng
vắng lặng, hoang vu. Trời xám và hình như lất phất mấy
giọt mưa. Đồi núi mênh mông, cỏ mênh mông, những
bông cỏ may như bám vào mặt, những ngọn cỏ dại như
vướng vào chân. Cảm giác bơ vơ đến tột cùng. Bỗng
một đám người từ đâu ùa tới đuổi dồn tôi vào một ngõ
sâu hun hút, như một con đường hầm tối đen. Tôi cắm
đầu chạy và như hẫng chân, bừng tỉnh, tim đập mạnh,
mệt nhoài.
Từ ngày ở nhà thương về tôi hay có những cơn
ác mộng như thế. Trong cơn mơ tôi thường gặp những
đám người đen đúa, bẩn thỉu, không ra mặt người,
không ra mặt quỷ chạy đuổi tôi và tôi chạy trối chết cho
đến khi hoặc như vấp phải vật gì hoặc vì quá nhược sức
tôi ú ớ vùng tỉnh dậy.
Tôi nghe nói khi con người ở bên bờ tử sinh hay
nhập nhòa, chập choạng nhìn được cõi bên kia, một thế
giới vô hình mà khi mạnh khỏe, dưới ánh mặt trời ta
không nhìn thấy. Tôi nhớ hồi mẹ chồng tôi bịnh, đến
gần ngày cụ mất cụ hay mê sảng: “Sao ở đâu ra mà lắm
người vào nhà mình thế này. Đuổi đi, đuổi chúng nó
đi”.
Tôi buốt ruột khi nghĩ đến cha mẹ tôi, hai thân
già còm cõi sẽ phản ứng ra sao nếu tôi bất hiếu đi trước,
148