Page 155 - TT SONG VOI TAM NHAN
P. 155
Và tôi quyết chí phải chống lại chứng bệnh ngặt.
Tôi bắt đầu tập thiền. Cậu em rể đem bài chỉ dẫn cách
tập Dịch Cân Kinh bảo tôi cố tập. Hàng tuần tôi phải đi
ba bác sĩ, một chuyên về tim, một chuyên về phổi, và
vẫn phải trở lại bà bác sĩ gia đình. Mỗi tháng phải đến
phòng khám bệnh của trường Đại Học UCLA để bác sĩ
chuyên môn về bịnh Pulmonary Hypertension điều trị.
Tiểu Linh, bạn của cô em tôi, PhD về Đông y, sau khi
bắt mạch, khám bịnh có cho một toa thuốc tăng cường
thể lực, cân bằng khí huyết và nhìn sắc diện tôi cô nói:
“Chị còn vượng lắm, cần nhất là giữ tâm thanh thản và
tinh thần vững vàng thì chị sẽ vượt qua.”
Mỗi tối tôi ngồi khoanh chân tập thở. Lúc đầu,
tôi chưa thể xua đi những tạp niệm, chưa thể lắng tâm
tư mình như lóng gạn bình nước táo. Tôi ôn lại cuộc đời
tôi từ thuở ấu thơ đến lúc trưởng thành, những vất vả
gian nan sau năm 1975 khi chồng phải đi cải tạo, những
vinh nhục khi lên voi lúc xuống chó, những ngày lênh
đênh trên chiếc thuyền con ra khơi vượt biển, những khó
khăn khi một nách hai đứa con thơ phải làm lại từ đầu
với hai bàn tay trắng, phất lên rồi thất bại và bây giờ lại
mắc căn bịnh hiểm nghèo. Tại sao? Tại sao?? Những
câu hỏi cứ dằn vặt trong đầu óc. Có những lúc tôi như
ngộp thở rồi lại dằn lòng xuống, tập trung để cố gắng hít
vào thật sâu và thở ra thật từ từ.
Nhà tôi là người ít nói, sự lo âu làm cho anh lại
càng ít nói hơn. Muốn an ủi vợ mà chẳng biết nói sao,
chỉ nhắc nhở uống thuốc, chịu khó đưa đi bác sĩ và ái
ngại khi thấy tôi ủ dột, buồn phiền. Thằng cháu út ra vào
150