Page 159 - TT SONG VOI TAM NHAN
P. 159
viết văn, vẽ, và tập viết thư pháp. Tôi hết mặc cảm với
ống tube oxygen, còn đùa giỡn là mình có “món nữ
trang đặc biệt,” trêu chọc ông chồng già của tôi để
“cheer him up.”
Khi hết thời gian hai năm theo phỏng đoán của
ông bác sĩ, tôi thấy người khỏe khoắn hơn rất nhiều. Khi
gặp lại ngài bác sĩ đã phán sau hai năm tôi phải chết, thì
ông ta cười:
– Bà Nguyễn, bà là bệnh nhân tuyệt vời. Bà là
bệnh nhân đầu tiên mắc bệnh hiếm này mà không bị tồi
tệ hơn. Bà ráng cầm cự thêm vài năm, họ đang nghiên
cứu nhiều, hy vọng sẽ tìm ra thuốc tốt để chữa căn bịnh
này.
Mười bảy năm đã trôi qua từ ngày ấy. Bây giờ
tôi vẫn còn đây!
Sự nghiên cứu của các khoa học gia vẫn giậm
chân tại chỗ đối với “căn bịnh hiếm” này chứ chưa tìm
ra giải pháp nào khá hơn.
Nhưng chính tôi, một người từng đứng giữa đôi
bờ sinh tử, đã tìm thấy những kinh nghiệm vô cùng tuyệt
vời có thể giúp những bịnh nhân như tôi tồn tại. Xin tóm
tắt chia sẻ với bạn đọc: Sống tự tin, hòa nhập với gia
đình, bạn bè, cộng đồng, học, và tham gia nghệ thuật.
Đặc biệt nhất, là môn thiền định. Tôi đã áp dụng triệt để
môn ngồi thiền để buông xả hết lo âu sầu muộn và giữ
được lòng thanh thản an nhiên. Có thể nói, thời gian ấy,
tôi yêu đời còn hơn bất cứ ai…
Đỗ Dung
154