Page 154 - TT SONG VOI TAM NHAN
P. 154
để cho “lá úa phải khóc lá xanh,” bầy chị em mỗi năm
vẫn ríu rít gặp nhau và con, cháu tôi… Tôi sắp phải rời
xa tất cả. Có đêm tôi mơ tôi mặc chiếc áo dài nhung đỏ
nằm bình an trong chiếc quan tài, đèn nến lung linh và
tôi bay như chim trong bầu trời bát ngát, thoải mái, nhẹ
nhàng.
Tôi yếu và hốc hác hẳn vì lo buồn, vì khó ngủ, vì
nghĩ ngợi lung tung. Ngày nghỉ nhà tôi đưa đi bộ quanh
khu nhà ở hoặc ra khu công viên có cỏ hoa tươi tốt cho
tinh thần sảng khoái nhưng cứ đi được một quãng ngắn
là tôi phải dừng lại thở dốc, lên ba bốn bậc cầu thang
tim đã đập thình thịch phải ngừng!
Cho đến một đêm lũ người đó lại đuổi theo tôi,
tôi lấy hết sức bình sinh cắm đầu chạy. Những bước
chân chạy theo đằng sau dồn dập, như gần, thật gần.
Rồi không hiểu sao trong cơn sợ hãi ấy bản năng của
tôi bỗng trỗi dậy với một ý chí quật cường. Tôi quay
ngoắt lại, nhìn thẳng vào đám người đen đúa, bẩn thỉu
đó và quát vào chúng:
– Sao tụi bay theo tao hoài vậy, có đi đi không?
Rồi tôi lao thẳng tới đuổi họ. Họ quay người
chạy đi và biến mất.
Kể từ lần ấy tôi không còn nằm mơ thấy mình bị
rượt đuổi nữa. Thì ra “ma trong mơ” cũng biết sợ kẻ
mạnh và ăn hiếp kẻ yếu đó chứ!
Các bạn trong sở chia nhau đến phụ nấu cơm
nước và chuyện trò làm tôi vui. Các bạn ở xa biết tin
cũng điện thoại hỏi thăm, gửi tặng kinh sách và băng
giảng của các Thày. Những sự ủng hộ tinh thần này,
cộng với sự lo lắng, chăm sóc, và thương yêu của gia
đình đã giúp tôi mạnh mẽ hơn lên.
149