Page 150 - TT SONG VOI TAM NHAN
P. 150

bơi mặc cho mấy ông cháu chơi đùa. Hai vợ chồng cô
              con gái lúi húi sửa soạn cho bữa ăn tối ngoài vườn.
                     Buổi sáng trời không mây, bây giờ vài cụm mây
              trắng từ đâu tới, lang thang trên bầu trời xanh trong đưa

              tôi  về  thời  gian  cách  đây  mười  mấy  năm  mà  tưởng
              chừng như mới hôm qua…
                                         ***
                     Đó là khi tôi còn đi làm. Một buổi chiều đang ở
              sở tôi bổng lên cơn ho sặc sụa, ho như xé ruột gan, nước
              mắt chảy ràn rụa, tôi phải xin phép về sớm. Tôi rất ghét
              đi bác sĩ vì không thích cảnh ngồi dài người chờ đợi nên
              thường khi bị ho như thế tôi chỉ uống thuốc ho, nhờ nhà

              tôi xoa dầu nóng khắp châu thân rồi nằm nghỉ. Sau một
              giấc ngủ dài là khỏe lại ngay. Lần ấy nhà tôi nhất định
              đưa tôi đi bác sĩ.
                     Sau những khám nghiệm thông thường, bà bác sĩ
              lấy một dụng cụ nhỏ kẹp vào ngón tay tôi. Đọc kết quả

              bà thốt lên:
                     –  Bà  Nguyễn,  bà  phải  nhập  viện  ngay.  Độ
              oxygen trong máu bà thấp quá, chưa đến tám mươi phần
              trăm!
                     Bà nói nhân viên gọi ngay xe cứu thương. Hai vợ
              chồng nhìn nhau tê điếng. Trầm trọng vậy sao! Xe cứu
              thương đến, mọi vật như lao xao và tôi như người mộng
              du, nằm trên chiếc băng ca, chui vào lòng chiếc xe hụ

              còi chạy nhanh.
                     Trong phòng cấp cứu tôi vẫn thảng thốt, mới tuần
              trước đi Houston ăn Tết với gia đình cô em gái, khỏe
              mạnh  không  một  triệu  chứng  nào,  bây  giờ  nằm  đây



                                                                    145
   145   146   147   148   149   150   151   152   153   154   155