Page 148 - TT SONG VOI TAM NHAN
P. 148
thần từ túi treo trên cao nhỏ vào mạch máu làm tôi chơi
vơi, bềnh bồng.
– Bà Nguyễn, bắt đầu nhé!
Tiếng bà bác sĩ nhẹ nhàng thoảng bên tai, mắt tôi
tê đi, không cảm giác. Chợt hai đốm đen hình vuông
hiện ra rồi từ từ một vầng mây màu hồng đỏ, màu đỏ
tuyệt vời, bay bay. Một mảng xanh “turquoi” lượn lờ
trên nền trời xanh trong. Cứ thế, những quầng mây màu
sắc đẹp chưa bao giờ tôi nhìn thấy nhẹ nhàng bay bay,
chơi vơi, chơi vơi…đưa tôi đi vào một vùng an lạc mênh
mông như có tiếng gió nhẹ nhẹ, như có tiếng thầm thì
và tôi thiếp đi trong cảm giác thật êm ái lạ lùng.
– Xong rồi, bà Nguyễn! Bà nghỉ ngơi một chút
rồi về nhé. Sáng mai trở lại gặp tôi.
Tôi bừng tỉnh khi bà bác sĩ dịu dàng vỗ nhẹ cánh
tay tôi, chiếc giường lại được đẩy về phòng đợi khi
sáng.
Trong đời, hai lần tôi có niềm sung sướng ấy.
Niềm hạnh phúc mênh mông trong tuyệt vời cảm giác,
như mê thiếp trong hoan lạc dị thường… Lần đầu tiên
là sau một buổi tọa thiền, đặt lưng xuống giường, tôi mê
đắm trong cảm giác nhẹ nhàng, lâng lâng ấy.
Miên man trong suy nghĩ, tôi cùng ông xã đã về
đến nhà con gái. Tuần này chúng tôi đến ở chơi nhà con
như một kỳ nghỉ hè.
– Bố mẹ dậy sớm thế, đi những đâu rồi? Bố mẹ
có lên những con đường đi bộ trên núi chưa?
Cô con gái đang tỉa mấy cây hồng trong khu
vườn trước cửa ngước lên hỏi khi thấy chúng tôi về.
143