Page 192 - TT SONG VOI TAM NHAN
P. 192
Minh Thúy
Nhắc đến chữ “Thiền”, trước đây tôi liên tưởng
đến hình ảnh các Thầy, những bậc minh sư ngồi bất
động trong tư thế kiết già, mắt nhắm thiền tập trung.
Một thế giới của sự tĩnh lạc thân tâm. Cốt lõi của Thiền
là làm cho tâm lặng, từ đó trí tuệ sáng suốt thì sự suy
nghĩ của mình mới chính chắn để điều khiển cuộc sống
có ý nghĩa.
Đời sống có quá nhiều bận rộn lo âu, quay cuồng
theo cơm áo gạo tiền, công việc tất bật, thời giờ như cái
kim đồng hồ quay đều, có lúc mình chạy theo không kịp
thở, nếu không học hỏi phương pháp thiền chắc là tâm
trí mình rối rắm nhiều lắm.
Thời còn tuổi thơ, tôi được mẹ dẫn lên Chùa,
ngồi yên lặng nghe các bà, các cụ và mẹ chăm chú vào
quyển kinh tụng đều theo tiếng mõ, lớn lên thời con gái,
lo ăn, lo học, lo mơ mộng đầy vô tư, vẽ vời những điều
lý tưởng trong tương lai Đến tuổi yêu khi vui, khi nhớ,
lúc buồn lúc chán chỉ biết nằm cuộn mình gặm nhấm
nỗi buồn hành hạ. Lúc ra đời, đụng chạm thực tế xa rời
mộng ước, trải qua những chuyến vượt biên, tù tội, liều
mạng trên biển cả, thì là lúc vị Phật trong tâm xuất hiện.
Ngôi Chùa như cứu cánh của tâm linh, từ khung cảnh
yên tĩnh, tiếng chuông phá tan niềm tục lụy, câu kinh
tiếng niệm phật trấn tĩnh nỗi lo lắng sợ hãi như cái phao
cứu vớt mình ra khỏi sự cuồng loạn giông bão của cuộc
187