Page 331 - TT SONG VOI TAM NHAN
P. 331

Tin được chuyển đi cho tất cả mọi thành viên
          trong gia đình. Kể cả các cô chú đang sinh sống ở nước
          ngoài.
                 Trong buổi tiệc họp mặt đoàn viên nhân ngày giỗ

          bà cố. Ông nội ngồi trên ghế salon đặt ở giữa nhà, các
          con cháu dâu rể đứng ngồi xung quanh. Ông nội uống
          một ngụm trà rồi thong thả nói:
                 -  Hôm nay các con đã về đây đầy đủ, ba cũng
          tuyên bố một việc mà ba suy nghĩ rất lâu. Như tất cả các
          con đều đã biết. Ba quyết định vào chùa để tu.
                 - Ba tu tại gia như bây giờ được rồi. Ba đành bỏ
          tụi con đi tu thiệt sao?  Ba chú Thảo rướm nước mắt nói.

                 - Nếu ba giận tụi con điều gì thì ba nói. Tụi con
          sẽ sửa sai. Ba đừng vô chùa tu mà tội nghiệp chúng con.
          Chú Ba nghẹn ngào.
                 Ông nội không nói gì, Từ tốn đứng lên và chậm
          rãi đến bàn thờ Phật thắp thêm hương. Cả nhà nhìn theo

          dáng đi của ông nội. Không ai nói một câu nào. Có tiếng
          thút thít lẫn tiếng thở dài của nhiều người. Chú Thảo
          quay lại nhìn mẹ, nhìn các cô chú bác. Mọi người đều
          lặng lẽ thật buồn nhìn theo ông nội.
                 Còn chú, chú không hiểu tại sao ông nội đi tu.
          Mà đi tu là làm sao? Phải ông nội bị cạo đầu trọc lóc
          không? Ông nội có ôm bình bát đi vòng vòng trong xóm
          xin ăn không? Trời nắng chang chang làm sao ông nội

          chịu cho được. Rồi nhà ông nội ai ở, ai lo cơm nước cho
          ông nội. Ai nấu nước nóng cho ông tắm. Chân ông nội
          đau ai bóp cho ông.





                                                                326
   326   327   328   329   330   331   332   333   334   335   336