Page 334 - TT SONG VOI TAM NHAN
P. 334

quan tâm tới nữa. Các con hãy đùm bọc và giúp đỡ lẫn
              nhau.
                     Chú Tám quỳ xuống, ôm lấy chân ông nội mà
              khóc:

                     - Ba ơi! Ba suy nghĩ lại đi. Ba tu ở nhà cũng được
              mà. Con cháu cả bầy mà ba sao nỡ bỏ hết vào chùa ở
              một mình vậy ba.
                     Ông nội nắm tay đỡ chú Tám dậy. Ông cười:
                     -Có gì mà phải khóc.  Ba đi tu là thoát ly phiền
              não mà. Hãy mừng cho ba chớ. Ba đã xin với thầy rồi.
              Tháng sau vào ngày rằm ba sẽ vào chùa quy y như ý
              nguyện.

                     Căn nhà chìm trong bầu không khí thật ảm đạm.
              Ông nội đã quyết, không ai có thể làm ý chí ông thay
              đổi. Ông nhất định bỏ tất cả những lụy phiền đời thường,
              xuất gia tu hành. Ông cắt đứt sợi dây phiền não đã ràng
              buộc ông. Đó là 10 đứa con và 34 đứa cháu nội ngoại.

              Trong đó có chú Thảo.
                     Ngày ông Nội làm lễ xuất gia, cả nhà ai cũng lên
              chùa. Con cháu về đầy đủ, quỳ chật trong chánh điện.
              Mặc dù Thầy trụ trì đã giảng một bài pháp để mọi người
              hoan  hỉ  mà  mừng  cho  ông  nội  đã  thoát  ly  ái  dục  về
              nương tựa Phật. Nhưng không ai có thể không rơi nước
              mắt khi thấy ông nội dường như nhỏ lại trong lớp áo sa
              di. Đầu ông đã cạo trọc và dáng đi của ông đã từ tốn giờ

              lại còn chậm hơn, chậm hơn theo từng bước chân chánh
              niệm.
                     Ông nội đi tu được một tuần chú Thảo khóc đòi
              đi theo ông nội. Ba chú không nở để con bỏ học lên ở



                                                                    329
   329   330   331   332   333   334   335   336   337   338   339