Page 336 - TT SONG VOI TAM NHAN
P. 336
Cuối làng, nơi yên tĩnh nhất là ngôi chùa của Sư
Bà. Sau này chùa cũng có đại hồng chung nhưng chỉ
đánh vào những dịp lễ lớn. Còn thì Sư Bà chỉ dùng mõ
và chuông khánh giản đơn. Chuông nhà thờ vang xa đến
tận ngôi chùa cuối làng. Và đó cũng là thời gian con
chiên đi nhà thờ, người bên lương cũng chuẩn bị lên
chùa để tụng kinh sám hối.
Sư Bà từ phương xa về đây khai đất lập chùa để
Phật Tử có nơi nương náu tâm linh. Những ngày mới
đến thật vô cùng khó khăn với đất lạ, người không quen.
Lúc ấy Sư Bà là một sư cô còn trẻ, vâng lệnh Sư Ông đi
tìm nơi lập mái chùa riêng. Sư Ông sau khi giúp phát
hoang miếng đất và cất lên một thảo am tranh lá thì giao
lại cho Sư Bà. Ngài và các đệ tử quay về chùa tổ. Cũng
may người dân nơi đây khao khát có một mái chùa nên
hết lòng bảo bọc sư bà và tích cực làm công quả.
Người góp công, kẻ góp sức. Ông thầy giáo già
hiệu trưởng trường làng là một Phật tử thuần thành. Ông
kêu gọi phụ huynh học sinh theo đạo Phật đến chùa giúp
một tay. Cuối tuần ông hay dẫn các học sinh bên lương
đến chùa để làm cỏ hay dọn dẹp vệ sinh. Từ từ trên
miếng đất cuối làng hoang vu thành hình một ngôi chùa
khang trang, rộng rãi mái lợp tôn, vách bằng đất đơn sơ
nhưng ấm cúng và là nơi nương tựa tâm linh. Vườn chùa
được trồng cây ăn trái, bông hoa để Sư bà cúng Phật.
Vì đây là vùng định cư của đa số dân miền Bắc
di cư lập nghiệp nên niềm tin tôn giáo của họ rất mãnh
liệt và có phần háo thắng. Ngôi chùa nhỏ là cái gai trong
mắt của một số tín đồ cuồng đạo. Sư Bà chịu không ít
331