Page 333 - TT SONG VOI TAM NHAN
P. 333

làm sao, nhưng cứ nghĩ ông nội sẽ không ở trong căn
          nhà từ đường to lớn này chú lại tủi thân muốn khóc.
                  Nhà chú Thảo cách nhà ông nội chỉ mấy bước
          chân. Ba chú cất nhà ngay trong đất vườn ông nội. Mỗi

          khi nấu một món ngon, ba chú lại bưng qua nhà nội mời
          ông ăn trước. Còn chú hay lẽo đẽo theo ông nội hỏi ông
          cái này, cái nọ. Chú muốn ông nội sai bảo chú làm việc
          và thích nghe ông nội khen:
                 -Chà! Cái thằng giỏi đa.
                 Chỉ một câu ông nội khen mà chú thấy mở cờ
          trong bụng.
                 Ông nội thật chậm đốt nhang và cung kính quỳ

          lạy ba lạy. Cả nhà cũng quỳ trước bàn Phật và lạy với
          ông. Ông trở lại ghế ngồi, uống thêm một ngụm trà, nhìn
          qua các con một lượt rồi chậm rãi nói:
                 - Ba không trách gì các con, cũng không hờn giận
          ai hết. Ba biết mình già rồi, nhưng nếu bây giờ ba không

          lo tu thì không còn kịp nữa. Các con yên tâm, sức khỏe
          ba còn tốt còn tự lo cho mình được. Ba muốn những
          ngày còn lại là được sống cho ý nguyện của mình. Ba
          muốn quy y Tam Bảo để thực tâm sám hối, yên tĩnh cuối
          đời, dẹp bỏ phiền muộn và giải thoát.
                 - Nhưng rồi ai sẽ săn sóc cho ba. Tụi con... Chú
          Tư chưa nói hết câu, ông nội đã đưa tay bảo ngừng lại
                 - Ba hiểu hết, các con đừng khuyên can ba nữa.

          Ba sẽ làm một sa di, mà sa di phải tự mình học và thực
          hành cam khổ. Các con đừng lo. Ba sẽ làm được. Ba
          giao hết nhà cửa, vườn đất cho các con. Từ nay ba không





                                                                328
   328   329   330   331   332   333   334   335   336   337   338