Page 332 - TT SONG VOI TAM NHAN
P. 332
Cứ nghĩ đến ông nội không có ở nhà là chú muốn
khóc. Con chó Ki chắc cũng sẽ nhớ ông nội như chú.
Giá mà còn bà nội thì chắc ông nội không đơn độc để
muốn đi tu. Chú nhớ bà nội. Nhớ mùi bã trầu, nhớ những
lần mưa dầm chú rúc vào lòng bà nội để nghe bà kể
chuyện đời xưa. Bà nội ơi! Ông nội muốn đi tu rồi bà
nội ơi! Ai cản được ông nội bây giờ.
Ông nội chú rất nghiêm, chưa bao giờ chú thấy
các cô chú bác trong nhà dám cãi lời hay tỏ vẻ không
kính trọng ông nội. Ông nội ít nói, nhưng khi ông nói
giọng trầm, ấm nhưng rất nghiêm. Ông có nhiều con và
nhiều cháu, nhưng ông chưa bao giờ tỏ vẻ nuông chiều,
thiên vị hay gần gũi quá thân mật với một đứa cháu nào.
Khi các cháu còn bé, đôi lần ông bồng trên tay nựng nịu
rồi trả về cho cha mẹ. Ông cũng không nô đùa hay thích
chơi với trẻ con. Ông có thế giới riêng của ông. Sự oai
nghiêm trầm tỉnh của ông đã khiến ông là tâm điểm của
đại gia đình. Khi ông có một quyết định nào không ai
có thể làm trái ý kể cả bà nội.
Cuộc đời ông nội đã trải qua một chặng đường
không ít gian lao. Một thân một mình ông dấn thân lập
nghiệp. Với tuổi còn trẻ ông tự mưu sinh và nuôi dưỡng
mẹ già và lo cho các em. Ông nội là ông anh cả mà các
ông chú ngưỡng mộ và kính trọng. Ông là một người
đầy quyền lực trong gia đình. Một người ông mà lũ cháu
vừa sợ vừa kính yêu. Ông như một cội tùng già gốc rễ
thật to và chắc chắn. Uy lực của ông lớn như bóng mát
to lớn bao trùm một đại gia tộc. Chú không biết đi tu ra
327