Page 337 - TT SONG VOI TAM NHAN
P. 337
những lời thóa mạ hay phá phách để khiêu khích người
tu hành nản lòng bỏ đi nơi khác.
Nhiều lần họ quăng phân vào sân chùa. Có lần
phân bay vào dính tượng ông Thiện đứng trước chùa.
Sư Bà im lặng dọn dẹp, lau chùi. Có khi họ trét vào vách
khi Sư Bà đi khỏi. Những hoa trái cúng ngoài bàn hộ
pháp hay cúng vong đều bị đánh cắp. Thỉnh thoảng lại
có vài người đến gây hấn một cách vô lý. Thế nhưng Sư
Bà không nản lòng mà coi đó là thử thách trên con
đường hành trì Phật Pháp. Phá mãi cũng chán, lần hồi
những người nơi đây đều thấy rằng có thêm một ngôi
chùa cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tín ngưỡng của mình.
Ngôi chùa nhỏ và vị sư cô trẻ đã có những ngày bình
yên. Phật Tử cũng hoan hỉ có nơi để đến tụng kinh, cầu
nguyện và tu tập.
Thầy là bạn hồi nhỏ của chú Út chú Thảo. Hai
người mỗi ngày sau giờ học đều thích lên chùa lễ Phật.
Trong vườn chùa có trồng nhiều cây ăn trái rất ngon và
sư bà thì rất yêu thương con nít. Sư Bà dạy cho các chú
học chữ, học kinh, tập đánh mõ, đánh chuông và cho các
chú ăn thức ăn chay thật ngon do chính tay Sư Bà nấu.
Mỗi khi có người trong làng bệnh nặng hay qua
đời, Phật tử đi theo Sư Bà tụng kinh cầu an hay cầu siêu.
Các chú cũng được đi theo. Các chú còn trẻ con nên
năng động, hay nghịch hay đùa. Sư Bà thường phạt bằng
cách bắt quỳ hương sám hối.
Năm thầy 7, hay 8 tuổi gì đó, Thầy bỏ nhà lên
chùa ở luôn, gia đình làm thế nào Thầy cũng không chịu
về. Cuối cùng cha mẹ Thầy đồng ý cho Thầy xuất gia
332