Page 341 - TT SONG VOI TAM NHAN
P. 341
Thầy nói với ông nội: Đi tu không bao giờ là
muộn, miễn mình có thể dứt bỏ được trần duyên, tâm
không bị ràng buộc bởi tham, sân, si, ái, dục là con
đường tu rộng mở. Thầy sẵn sàng tạo mọi điều kiện cho
ông nội lên chùa Thầy tu hành.
Và thế ông nội chú Thảo trở thành một sa di già
trong ngôi chùa này. Chú Thảo vì thương ông nội cũng
theo ông lên chùa mà không biết rằng số phận mình đã
thay đổi từ đây.
Ông Nội được Thầy cho ở một căn phòng nhỏ
sau hậu liêu gần phòng của Thầy. Phòng nhỏ nhưng
cũng tạm đầy đủ tiện nghi cho một tăng sĩ già. Chiếc
giường nhỏ, bàn viết, kinh sách là gia tài bây giờ của
ông nội.
Khi chú Thảo đến ở, Thầy cho đem vô một cái
ghế bố để chú Thảo làm giường. Từ đây chú Thảo không
còn lo lắng cho ông nội như lúc chú còn ở nhà. Chú là
thị giả, là người sẽ phục vụ nội mỗi khi ông cần. Chú rất
vui mỗi khi ông nội sai bảo. Tối đến chú chờ nội lên
giường rồi chú mới đi ngủ. Mà thật lạ, trong giấc ngủ
say của trẻ con, chú lại có cảm giác đêm đêm nội lại đến
đắp mền hay tấn mùng cho chú.
Cảm giác yêu thương và hạnh phúc đó khiến chú
gần gũi với nội hơn. Chú không còn sợ ông nội như xưa.
Ông nội đi tu dường như ông ít nghiêm hơn. Ông hay
cười,nụ cười hiền lành ấm áp.
Chú thương ông nội vô cùng. Có ông nội chú
không còn thấy nhớ nhà mà lại thích được ở đây cùng
ông hàng ngày tụng kinh lễ Phật.
336