Page 345 - TT SONG VOI TAM NHAN
P. 345
vùng sáng trắng bao bọc xung quanh và như cuốn ông
đi. Ông không hiểu điều gì đang xảy ra nên cứ đi theo
vùng sáng ấy. Ông đến bên một chiếc cầu, ông đặt chân
lên cầu và đi vài bước. Chợt nghe tiếng tụng kinh vang
vọng, ông sực nhớ rằng tới giờ tụng kinh sám hối buổi
tối nên vội quay quả trở về chùa. Ông nói ông chạy
nhanh lắm sợ trễ giờ cúng và ông tỉnh lại thấy mình nằm
trên giường.
Thầy và các sư ông chùa khác đều rất mừng coi
như đó là hiện tượng lạ, là phước báu hồi sinh của ông
nội. Con cháu mừng khôn xiết. Chú Thảo ôm lấy nội mà
khóc vì vui. Lạ là khi tỉnh lại, ông nội hết đau đớn, người
khỏe mạnh tâm hồn lạc quan vui vẻ.
Thầy cho xây thêm phòng để các khóa tu học có
nơi ăn ở cho các tăng sinh. Ông nội được thầy giao ngó
chừng mọi việc khi thầy đi vắng Ai cũng thương và kính
trọng ông tăng già hiền lành tốt bụng. Các phòng đã
xong, các khóa học đã mãn, thỉnh thoảng ông nội được
Thầy dẫn đi làm Phật sự. Ông nội làm thị giả cho Thầy,
chú Thảo làm thị giả cho ông nội, chú Thảo cảm thấy
mình hạnh phúc và đầy phước báu khi vẫn còn được
chăm sóc cho ông nội mỗi ngày.
Thầy nói ông nội đã giúp thầy chăm sóc chùa mỗi
khi thầy đi vắng. Ông nội xuất gia chưa lâu nhưng đức
độ và lòng từ bi khiến mọi người kính trọng. Do vậy
thầy dự tính sẽ để ông nội an trú trong sân sau chùa khi
ông nội mất. Ông nội sẽ là hộ pháp bảo vệ ngôi chùa
này. Ngay những ngày còn sống, thầy cho ông nội chọn
340