Page 343 - TT SONG VOI TAM NHAN
P. 343
Ông nội không được khỏe, ông đau lưng nhiều
và không muốn ăn. Chú Thảo buồn lắm cứ loanh quanh
bên nội. Buổi sáng ông nội không ngồi lâu tụng kinh
được. Buổi tối cúng sám hối cũng vậy. Ông được thầy
trụ trì cho phép ngồi ghế hay đứng lên nếu quá đau. Mỗi
buổi sáng, chú Thảo dậy sớm hơn lo cho nội và quét hết
sân để kịp giờ đến trường. Chú lại đổ rác và nghĩ một
mình "Sao tạp niệm và phiền não hốt mỗi ngày mà ông
nội vẫn than đau. Sao mình không đau dù chạy nhảy,
làm việc nhiều hơn ông. Nội đã già lại hay đau thật tội
nghiệp làm sao"
Hôm nay chú Tám rước ông nội về nhà để đi Bác
Sĩ. Chú Thảo thấy mình thật cô đơn. Căn phòng chỉ còn
mình chú, chú nhìn qua giường ông nội trống trơn. Chú
đã làm bài xong nhưng không thể nào chợp mắt. Chú
lên chánh điện và quỳ xuống tụng một thời kinh cầu
bình an cho nội. Không có ông nội, chú cũng dậy sớm
lễ Phật và quét sân chùa trước khi đi học. Mỗi lát chổi
chú không nghĩ gì khác ngoài cầu cho ông nội chú mau
lành bệnh.
Một tuần sau ông nội về chùa, chú Tám nói chú
muốn giữ ông nội lại cho con gái theo dõi điều trị nhưng
ông nhất quyết về chùa. Ông nói đã xuất gia phải ở chùa
để tụng kinh niệm Phật. Ông nhớ chùa và nhớ không
gian yên tĩnh ở đây. Ông nội bị bệnh thoái hóa cột sống
và thần kinh tọa nên đau đớn lắm. Mỗi buổi chiều Trầm
con gái chú Tám chạy qua chùa chích thuốc, thăm bệnh
ông nội. Chú Tám cũng nấu canh chay gửi sang cho ông
tẩm bổ. Có một lần vì thương cha ăn chay không đủ chất
338