Page 344 - TT SONG VOI TAM NHAN
P. 344
bổ dưỡng, chú lén mua thịt về hầm lấy nước cốt rồi nấu
canh chay gửi qua chùa. Ông nội nếm thử rồi không ăn.
Ông kêu Trầm đem về và nói từ nay ông không ăn đồ
ăn chú Tám nấu nữa. Chú Tám sợ quá phải qua chùa
quỳ sám hối, ông nội mới tha cho.
Ông nội bệnh càng ngày càng nặng, những cơn
đau làm ông nội sa sút thấy rõ. Bác sĩ khuyên nên đem
ông về nhà. Mỗi khi tỉnh lại ông nội đều nhìn chú Thảo
thương yêu, dặn dò chú ráng học giỏi và làm điều tốt,
nhất là nghe theo lời dạy dỗ của thầy trụ trì. Ông nội
không dậy nỗi để ăn hay uống nước, chú Thảo phải nhểu
từng giọt sữa vào miệng cho ông nội cầm hơi. Thầy nói
nội khó thể qua khỏi nên chư tăng ở chùa thay phiên
nhau tụng kinh cầu an. Các chùa khác quanh vùng cũng
cử từng phái đoàn tăng ni chúng đến tụng kinh bên
giường ông nội. Một ngày ông nội yếu dần, thầy gọi cả
đại gia đình đến chùa để nhìn mặt ông lần cuối. Con
cháu đông đủ cùng thầy trụ trì chuẩn bị tang sự cho ông
nội. Hôm đó chú Thảo đứng bên giường ông nội, nhìn
thấy hơi thở ông yếu dần rồi từ từ dừng hẳn. Thầy dặn
đừng ai đụng đến thân thể nội, ai muốn khóc ra ngoài
mà khóc, hãy để nội nghe kinh và nhẹ nhàng theo Phật.
Các thầy liên tục tụng kinh, gia đình nhất tâm niệm Phật
theo hồi chuông mõ. Nội nằm im mắt nhắm yên bình
như đang ngủ. Gần dứt hồi kinh, thầy chuẩn bị lấy khăn
phủ mặt nội thì bỗng dưng nội mở mắt. Ông nội nhìn
khắp lượt và sống trở lại khiến ai cũng hoảng kinh.
Ông nội kể rằng tự dưng ông thấy mình hết đau
nhức, người nhẹ nhàng như muốn bay lên. Ông thấy một
339