Page 346 - TT SONG VOI TAM NHAN
P. 346
phần đất riêng mình. Ông nội chọn một góc cuối vườn
chùa. Thầy đã xây cho ông nội một ngôi tháp nhỏ ở đó.
Một năm sau khi tháp ông nội xây xong, một đêm
ông nội trở dậy, ông không đánh thức chú Thảo mà tự
mình đi vệ sinh. Có lẽ ông bị chóng mặt nên đã té ngã
ngay trong căn phòng của hai ông cháu. Ông nội bất tỉnh
hai ngày là mất. Đám tang ông nội không quá bi thương
vì ai cũng hiểu đã đến giờ ông nội ra đi. Con cháu bịt
lên đầu chiếc khăn màu vàng tang chế. Chú Thảo không
dám khóc lớn sợ bị thầy la, chỉ lén lau nước mắt, cầu
nguyện Phật Di Đà rước hương linh ông nội về nơi Cực
lạc. Mọi người tụng kinh cầu nguyện, các tăng ni các
chùa đến tụng kinh tiễn đưa vị sa di già về nơi an trú.
Đó là ngôi tháp nhỏ nằm khiêm nhường sát hàng rào
cuối chùa. Ông nội mãi mãi nằm đây với ngôi chùa ông
đã chọn. Đây là mái nhà cuối đời của ông, nơi ông
không bao giờ vướng bận chuyện của cải, vườn tược,
gia đình, con cháu.
Sau đám tang ông nội, cha mẹ chú Thảo đến xin
Thầy rước chú về nhà. Chú quỳ xuống xin cha mẹ cho
chú chính thức quy y. Chú nói bao năm sống bên ông
nội, ngôi chùa này ví như nhà của chú. Chúc muốn suốt
đời ăn chay tu hành, tụng kinh đốt nhang cho ông nội.
Mẹ chú Thảo khóc, ba chú ngồi trầm ngâm. Ông
đã đoán được điều này ngay khi cho con lên chùa với
cha. Cả tuổi thơ chú Thảo gắn bó ở đây, chú sẽ không
thích hợp khi trở về cuộc sống đời thường. Ông gửi gấm
chú Thảo lại cho Thầy trụ trì và ra về. Thầy bắt chú Thảo
phải hoàn tất những khóa học và vượt qua những bài thi
341