Page 339 - TT SONG VOI TAM NHAN
P. 339
Mùa mưa, đất ẩm, kiến từng đàn bò vào phòng,
Phật tử muốn tìm cách diệt kiến nhưng Sư Bà viết giấy
gửi ra không cho sát sanh. Chỉ khuyên là mỗi đêm nên
cầu nguyện và tụng kinh cho kiến đi hướng khác. Ngày
Sư Bà ra Hạ với một thân thể gầy nhom, người đầy
những vết ghẻ vì kiến cắn. Phật Tử ai thấy cũng đau
lòng.
Khi chiến tranh đến hồi ác liệt, ngôi chùa vắng
cuối làng bị nhiều lần pháo kích lẫn đụng độ nên hư hại
nặng. Lần pháo kích cuối, đạn pháo rơi vào ngay chánh
điện. Ngôi chánh điện tan hoang, Phật bể nát, vườn chùa
xơ xác.
Rất may một Phật tử của Sư Ông biết tin này, đã
cúng dường một phần miếng đất của mình ở Thủ Đức
để Sư Ông cho đệ tử mình lập một thảo am nương náu.
Sư Bà chia tay Phật Tử, rời bỏ ngôi chùa đổ nát dẫn
Thầy ra đi. Thầy rời bỏ làng quê, gia đình, người thân
và người bạn thời thơ ấu để theo Sư Bà.
Sư Bà về đây được một thời gian thì người Phật
Tử giàu lòng bố thí đó cúng dường nguyên phần đất của
mình để theo con. Sư Bà từng bước xây dựng thành ngôi
chùa nhỏ để tiếp tục tu hành và hoằng dương Phật Pháp.
Thời gian trôi qua Thầy lớn dần không còn là một chú
tiểu nhỏ mà là một vị tăng sĩ được tu học ở Cao Đẳng
Phật Học và sau này là Viện Đại Học Vạn Hạnh tại
Thành Phố Sài Gòn.
Chú Út của chú Thảo vào quân đội và theo từng
chuyến hải hành ra khơi. Mỗi khi tàu về bến có dịp chú
lại ghé chùa thăm Sư Bà và người bạn cũ. Một người tu
334