Page 139 - Tuyen tap VTLV 2017
P. 139

Tuyển Tập VTLV 2017
            bợ, con người là những diễn viên trên sân khấu, sống giả, và
            không thành thật! Tôi ít giao du hơn vì sợ người ta làm tổn hại
            đến mình khi họ đeo mặt nạ đối xử thẳng thừng với người chả
            có chút vũ khí tự vệ như tôi!
               Càng sống, tôi càng cảm thấy tất cả chỉ là đóng kịch và tạm
            bợ!! Cho đến người mà tôi đã từng đầu ấp tay gối, chia sẻ ngọt
            bùi  bấy  lâu  cũng  làm  như  dửng  dưng,  chả  thân  thiết  với  tôi
            nữa, cứ sa sả trả đũa, không nương tay! Hay... tôi đã quá đòi
            hỏi, chấp nhất, tự mình xa lánh hết thảy mọi người!! Tôi chẳng
            còn muốn bàn luận gì thêm với vợ nữa, chỉ khoanh tay ngồi
            nhìn trò đời trôi qua trước mắt! Vợ bảo tôi gàn, đổi tính, nên
            không thèm rủ tôi đi chơi đâu với nàng; thực sự tôi cũng chả
            còn tha thiết những chốn đông người, những lời phù phiếm dối
            trá, vô bổ!!!
               Tôi dựa lưng vào bờ tường dưới giàn hoa tím clementis, gió
            đong đưa những nhánh hoa thật thơ mộng... tiếng của nàng vẫn
            ra  rả  trong  gian  nhà  bếp  với  chiếc  phone,  tôi  chỉ  nghe  thấy
            tiếng gió cùng tiếng thì thào của loài ong bướm vờn quanh sau
            vườn....
               Những chiếc miệng ngoác rộng đến mang tai, những bờ môi
            dày  son  đỏ,  cười  cười  nói  nói,  những  con  mắt  tóe  lửa,  chọc
            thủng màn đêm, vẽ xanh đỏ, những cặp lông mi dài đa tình,
            những đôi tay vươn dài đầy những vòng vàng kim cương lấp
            lánh... như đang dọa dẫm bủa vây, chế nhạo, cuộn lấy thân thể
            tôi, giằng co, ve vuốt... Tôi xua chúng đi, trốn chạy nhưng nó
            cứ như những vòi bạch tuột cuốn hút lấy!!! Bất thần tôi hét lớn:
               -  Buông tôi ra! Cút ngay!! Cút...
            Tôi giật mình vì tiếng mình la lớn trong một buổi trưa ngủ gục
            ngoài hiên sau nhà; xuýt té xuống đất, tôi  chống tay  vào bờ
            tường; tiếng vợ tôi vẫn văng vẳng:
               -  Nhớ nhé, nhớ đi chợ mua những thứ em vừa dặn ....
            Ngày xưa trước khi quen nàng, tôi cũng đã có vài mối tình nhỏ
            trước  đó,  nhưng  đều  không  thành.  Hồi  ấy,  nàng  là  một  sinh
            viên đại học, em gái một người bạn, thật ngây thơ hiền lành,
            giản dị, tôi chỉ là chàng trai “lính chiến” bảo vệ tổ quốc, lâu lâu



                                     Đoàn Kết           - 129 -
   134   135   136   137   138   139   140   141   142   143   144