Page 142 - Tuyen tap VTLV 2017
P. 142

Tuyển Tập VTLV 2017
            lục lại trong ký ức ...30 năm về trước...niềm vui òa vỡ, chúng
            tôi cùng reo lên:
               -  Phượng Vỹ ...phải không??
               -  Vâng ạ! Anh ....Vạn Đắc! anh... khỏe không?
               -  ... Đã trên 30 năm rồi, bây giờ mới gặp lại Phượng Vỹ!
                   em ... cũng là tác giả ...à?
               -  Vâng! ...cuộc đời run rủi cho em ...làm tác giả!! ... Còn
                   anh?? Anh ra sao??
               -  Anh cũng thế! Bỗng dưng làm người mộ văn của một
                   tác giả nữ, nên hôm nay “phải” đi ủng hộ người ấy!!
               -  Bây giờ anh sống ra sao? Vui quá, gặp lại anh ở đây,
                   anh vẫn thế, không thay đổi bao nhiêu, 30 năm rồi!!
               -  Phượng Vỹ cũng vậy! Trông có đạo mạo hơn một chút,
                   nhưng vẫn duyên dáng và mảnh dẻ như xưa....anh nhớ
                   hồi ấy ...bị em dội cho một thau nước lên đầu ướt từ đầu
                   tới chân...thế mà vẫn cứ chưa tởn,.... tuổi trẻ có khác!
                   Cứ khư khư cái tính ngốc nghếch ấy!!
               -  Xin lỗi anh! Bây giờ mà anh hãy còn nhớ cái gáo nước
                   ấy sao chứ??!! Tưởng anh đã quên rồi!... Tại mẹ bảo em
                   ra tưới cây trên sân thượng, đang tưới không hiểu sao
                   cái gáo lại tuột tay, rơi trúng đầu anh đang đứng tầng
                   dưới ngắm trăng....
               -  Nhờ  vậy  mình  mới  quen  nhau,  ở  cùng  một  building
                   nhưng không bao giờ gặp nhau cả! ... anh nhớ đã hồng
                   hộc tức bực chạy 3 tầng lầu lên để cho “nó” biết tay, cho
                   nó vài “cú đấm”, nhưng khi vừa gõ cửa, gặp em bước
                   ra, đôi mắt mở tròn vừa sợ hãi, vừa kinh ngạc, tất cả tức
                   giận của anh bay tiêu tan mất, chỉ còn lại sự tức cười và
                   thấy ... “thương thương” thế là từ đấy anh... làm tên “tín
                   đồ” bất kể ngày đêm!!
               -  Chúng mình thực sự không có duyên anh nhỉ, gia đình
                   em rời quê hương ngay sau khi em học hết trung học,
                   còn anh thì quá trưởng thành so với em thời ấy!!!... nghĩ
                   lại cũng vui, bây giờ gặp anh ở đây, ....em vẫn không
                   quên khuôn mặt anh lúc đó, đỏ ngầu vì tức giận, đầu và



                                      - 132 -         Xây Dựng
   137   138   139   140   141   142   143   144   145   146   147