Page 145 - Tuyen tap VTLV 2017
P. 145

Tuyển Tập VTLV 2017
            Những  cú  phone  thầm  thì  to  nhỏ  với  chị  em  gia  đình
            nàng....Tình trạng chúng tôi vẫn không khá hơn ... tôi và nàng
            dường như không thể hợp được nhau ở một điểm nào cả; lúc
            nào cũng cay đắng khi nói chuyện!
            Độ sau, nàng cứ tránh mặt tôi! Tôi chỉ muốn thoát khỏi lớp vỏ
            giả tạo hạnh phúc yên lành này, vì khi nhìn vào ai cũng tưởng
            gia đình tôi thật êm ấm, có biết đâu rằng chúng tôi phải lê lết
            chịu đựng lẫn nhau!
            Một buổi chiều sau khi ăn cơm xong, vợ báo cho tôi biết là
            nàng đã quyết định đi Mỹ một tháng để thăm gia đình bên ấy
            và nhân tiện có thời gian yên tĩnh để suy nghĩ về cuộc sống của
            chúng tôi trong tương lai.
            Khuôn  mặt  nàng  thật  buồn  và  gầy  đi  với  hai  gò  má  trũng
            xuống, tôi định lên tiếng hỏi thăm, nhưng thấy nàng cứ nhất
            quyết một hai đòi đi khỏi nhà cho bằng được, tôi lờ đi không
            thèm biết đến nữa! Mặc kệ những ý nghĩ tiêu cực của vợ, hình
            ảnh của nàng không còn chỗ trong trái tim tôi, tại sao nàng lại
            thay đổi đến khó thương như thế!
            Để quên đi tình cảnh trái ngang của chúng tôi, tôi lại cứ cắm
            đầu cho ra những truyện vừa éo le, vừa tha thiết đầy tình tiết;
            tôi vẫn mang một niềm khao khát viết, vì bên cạnh tôi, trong
            thâm tâm và trí óc, tôi cứ nghĩ là đang viết cho một người đọc,
            nói lên nỗi mong nhớ yêu thương bù lại bấy lâu nay của tôi gởi
            về một người duy nhất: Phượng Vỹ của tôi!
            Sau buổi họp hàng tuần của những nhà văn, thơ, trời bên ngoài
            mưa như trút nước, tôi cứ đứng trước cổng tòa soạn cầm cây dù
            chờ đợi như chàng thanh niên mới lớn,.... nhớ đến những kỷ
            niệm nhỏ khi còn học sinh, bất chợt tôi mỉm cười một mình.
            Ngay lúc ấy, tôi nghe tiếng nói dịu dàng bên tai:
               -  Anh....sao đứng giữa mưa... chờ ai vậy??
               -  Chờ.... em!
            Phượng Vỹ nghiêng đầu nhìn tôi, cặp mắt thật nâu trong suốt
            giữa những hạt mưa rơi lộp bộp trên chiếc dù chao qua lại:
               -  Tại sao lại... chờ em??





                                     Đoàn Kết           - 135 -
   140   141   142   143   144   145   146   147   148   149   150