Page 149 - Tuyen tap VTLV 2017
P. 149

Tuyển Tập VTLV 2017
            Chỉ nghĩ đến đó, đã làm lòng tôi se thắt! Các con đi xa chưa
            được một năm, vợ tôi cũng bỏ đi qua Mỹ! chỉ còn một mình tôi
            với bốn bức tường!? Chả lẽ sau 40 năm lập gia đình, kết quả là
            vậy  sao??  Tan  hàng?  Mỗi  người  đi  một  nẻo?  Tình  gia  đình,
            người  thân  ở  đâu?  Con  người  là  thế  sao??  Tôi  lảo  đảo  ngồi
            phịch  xuống  chiếc  ghế  bành  ngay  sau  lưng.  Tôi  có  lỗi  gì
            không?? Độ này tôi chả còn thì giờ và đầu óc suy nghĩ về đời
            sống tình cảm của gia đình nữa, tôi quá bận rộn!! mà...bận gì
            nhỉ!!!??  Trong  lúc  thất  vọng  nhất,  hình  bóng  kiều  diễm  của
            Phượng Vỹ bỗng hiện ra trước mắt, nụ cười tươi của nàng làm
            xóa đi tất cả sự lo lắng bồn chồn trong lòng tôi.
            Tôi lại lao lên lầu, như con thiêu thân, quên cả ăn tối, ngồi vào
            bàn viết, lại lách cách viết viết không ngừng....
            Trời hãy còn mù hơi sương, như thường lệ tôi chạy xuống nhà
            uống một ly nước trước khi mở cửa ra ngoài thả bộ vào buổi
            sáng. Mùa thu không khí ẩm ướt, những chiếc lá vàng dính bệt
            trên đường, cây cỏ như còn ngái ngủ, không khí thật tinh khiết!
            Tôi đi bộ sớm hơn ngày thường một tiếng đồng hồ vì đêm qua
            ngủ hơi sớm. Cả một con đường thênh thang rộng, không một
            bóng  người,  thật  yên  tĩnh  lắm!  Vừa  đi  tôi  vừa  ngắm  nhìn
            những hạt sương còn đọng trên ngọn cỏ, những chú chim chưa
            buồn ra khỏi tổ ấm của mình...
            Từ rất xa, mờ mờ sau làn sương hai bóng người cùng nắm tay
            thả bộ như tôi, cả hai cùng mặc đồ thể dục màu đen tuyền, cô
            gái mái tóc buộc cao, dáng người mảnh mai, người đàn ông đi
            bên cạnh, cao và thon, trông thật đẹp đôi! Họ vừa đi vừa nói
            chuyện trông thật vui vẻ; giữa tôi và họ có một làn sương mờ
            che ngang, nên nhìn họ giống như những người tàng hình khi
            ẩn khi hiện, lúc tỏ lúc rõ, như trong chốn bồng lai. Cô gái bất
            ngờ vấp một hòn đá chắn ngang lối đi, ngã chúi về phía trước,
            lập tức người đàn ông vội đưa tay ra đỡ lấy, cả hai người quấn
            lấy nhau mất thăng bằng, té vào phiến đá bên sườn đồi. Người
            đàn ông  muốn bảo vệ cô gái khỏi bị trầy sướt nên ôm cứng
            nàng trong vòng tay, còn cô gái mảnh mai vì sợ hãi nên hai tay
            bám lấy quanh người của chàng; mái tóc dài của nàng xổ tung



                                     Đoàn Kết           - 139 -
   144   145   146   147   148   149   150   151   152   153   154