Page 151 - Tuyen tap VTLV 2017
P. 151

Tuyển Tập VTLV 2017
            đến hôm  nay? Để  tự tôi tìm ra  sự thật phũ  phàng này?? Tại
            sao?? Tại sao lại để tôi tin tưởng? Để tôi ...tự lừa chính mình
            vậy??
            Chưa  xong,  tôi  phóng  lên  lầu,  những  quyển  truyện  đã  từng
            được ưa chuộng, từng được bao kẻ yêu thích...nằm từng chồng
            trong chiếc kệ sách, được tôi kéo xuống, xé làm đôi làm ba,
            những trang giấy đang viết dở, cũng được tôi tức tưởi xé thành
            từng  mảnh  nhỏ  ném  tung  lên,  cây  bút  vàng,  bằng  khen...  xé
            đốt! Tôi gục xuống thất vọng, nước mắt đầm đìa, tâm hồn vụn
            nát!!! Và tự hứa với lòng sẽ không bao giờ « cầm bút » nữa!
                Một  tuần  lễ  trôi  qua,  tôi  cứ  thơ  thẩn  như  người  mất  hồn,
            không buồn ăn cũng chả ham uống, không đọc báo cũng chả
            trả lời điện thoại, muốn xa cách hết tất cả thế giới loài người
            mưu mô xảo quyệt này; tôi cứ thế lang thang quanh quẩn trong
            mảnh vườn nhỏ, hết đào đào xới xới, trồng cây này đơm cây
            nọ. Chỉ mới một tuần thôi, râu ria lởm chởm, tóc tai dài quá
            ót... tôi cũng chả buồn để ý tới. Có phải tôi đang bị bệnh trầm
            cảm? Hay ...bệnh tương tư?? Sao cuộc đời vô vị quá! Ông Trời
            thật bất công với tôi! Bất chợt sờ vào túi áo, trong túi còn cái
            hộp quẹt bỏ quên từ mấy hôm nay, tôi lôi ra, chỉ còn lại một
            que  diêm  duy  nhất,  tôi  đánh  vào  thành  chiếc  hộp,  ngọn  lửa
            phừng sáng!!
            Ánh  sáng  làm  tôi  bớt  cô  đơn,  soi  thấu  vào  trí  nhớ,  tôi  bỗng
            dưng  nhớ  đến  ...Vợ  tôi...nàng  khỏe  chứ?  Nàng  có  còn... «
            sáng » và cháy mạnh như chiếc que diêm này không? Có nhớ
            đến người chồng bạc nhược này? Nàng nói phải lắm... tôi thật
            « cù lần »! Dòng lệ chua xót tự dưng đổ dài trên má, lần đầu
            tiên tôi cảm thấy thật ấm ức, nghẹn đắng không sao nói được
            thành lời....
            Ngước mặt nhìn lên bầu trời, chả lẽ ở tuổi hưu tôi mới bắt đầu
            từ  con  số  không?!  Mới  biết  học  cách  làm  người?  Bước  vào
            nhà, tôi thấy có một mẩu nhắn để lại trong máy, chán nản tôi
            bấm nút nghe :
               -  Anh Hiền khỏe không? Em là Phượng Vỹ đây, chỉ muốn
                   gặp để chào anh chị mà thôi, nhưng chắc anh không có



                                     Đoàn Kết           - 141 -
   146   147   148   149   150   151   152   153   154   155   156