Page 147 - Tuyen tap VTLV 2017
P. 147
Tuyển Tập VTLV 2017
văn của em! Còn anh?? Tại sao lại chú ý đến văn của
em??
- Anh không biết em là gái hay trai, già hay trẻ, nhưng
văn của em rất làm anh suy nghĩ, có những đoạn mang
nhiều tâm sự u uất, cũng có những đoạn thật ngây thơ
bình dị, rất đặc biệt, nên anh thích nhà văn này lắm, sau
này anh biết em là nữ, nhưng... không ngờ Việt Phấn lại
là Phượng Vỹ, người anh đã theo và yêu thầm một
khoảng thời gian...trước khi anh quen và cưới vợ anh
hiện giờ!!.... em chưa nói cho anh biết tại sao lại viết
văn?? Có phải em có nhiều tâm sự không biết giải bày
cùng ai?
Tiếng mưa vẫn tí tách rỉ rả bên ngoài, mùa thu Bắc Mỹ là thế,
cứ mưa và lạnh lẽo, chúng tôi ngồi bên lò sưởi củi của tiệm,
nhìn những đốm lửa bắn tung thật đẹp và lãng mạn.
Trời từ từ về tối, Phượng Vỹ đề nghị :
- Mình về anh nhé, tối quá rồi...
Tôi thật sự không còn nhớ là đã ngồi bao lâu bên cạnh nàng, từ
lúc trời còn sáng đến chạng vạng tối; vội vàng và thật tự nhiên,
tôi nắm lấy tay nàng kéo nhẹ vào người mình, trong bóng tối,
tôi đã đặt một nụ hôn phớt qua trên trán nàng, nàng vẫn không
đẩy tôi ra, nhưng một chút đắn đo, tư lự...
Tôi đưa nàng ra xe của nàng, trong lòng luyến tiếc, chỉ muốn
mở lời cùng nàng mãi mãi sống bên nhau suốt quãng đời còn
lại, chúng tôi đã chẳng còn trẻ nữa, tôi chỉ muốn sống thực cho
tôi, chỉ muốn cuộc sống có chút ý nghĩa vào cuối đời, không tẻ
nhạt, vô vị, chịu đựng như hiện nay!! Nhưng...làm sao lên
tiếng? Làm sao mở đầu đây?? Có sớm quá không? Nàng có
cùng ý nghĩ như tôi không? Nàng có hiểu hoàn cảnh hiện nay
của tôi không? Hay ...nàng chỉ muốn là một người bạn đồng
hành về văn chương với tôi thôi!? Thời gian chắc chưa đủ cho
nàng hiểu về tôi....còn riêng tôi, sao lại yêu nàng nhanh chóng
đến thế!
Trên đường lái xe về nhà, lòng tôi chỉ nung đúc « nàng sẽ nhận
lời cầu hôn của tôi chứ »? Nếu chúng tôi sống bên nhau, chắc
Đoàn Kết - 137 -