Page 155 - Tuyen tap VTLV 2017
P. 155

Tuyển Tập VTLV 2017
            Mặt trời lên cao ở đỉnh ngọn cây...mặt trời xuống chếch ngang
            hàng lau sậy...mặt trời dần trốn sau những mái ngói đỏ... tôi
            vẫn ngồi yên cho đến khi giật mình, nghe tiếng khóa tra vào ổ
            ở nhà trước. Tôi bật dậy như chiếc lò xo!!
            Nàng hiện ra trước mặt tôi, trong tranh tối tranh sáng của căn
            phòng ngả về đêm, khuôn mặt mệt mỏi, chiếc khăn quàng cổ
            mỏng quấn ngang đôi bờ vai gầy mong manh của nàng, mái tóc
            thả tự nhiên ôm lấy vùng cổ, ngả màu muối tiêu, đôi mắt sâu
            đen thâm quầng vì thiếu ngủ, và ưu tư, đặt vali xuống nền sàn,
            nàng nhìn tôi nửa vui mừng, nửa trách móc.
            Tôi  đứng  sững  trước  mặt  nàng  như  kẻ  đền  tội,  chờ  đợi  một
            hình phạt! Nàng lặng lẽ nhìn tôi như sắp giã từ... Sau vài giây
            yên lặng, đọc trong ánh mắt của nhau, chúng tôi hình như thấu
            hiểu hết cả câu chuyện; tôi giang tay ra, nàng té ấp vào ngực
            tôi, thổn thức. Hình như cả hai chúng tôi đều mong chờ phút
            giây  này  từ  lâu  lắm;  bao  nhiêu  giận  hờn  buồn  phiền  vội  tan
            biến trong dòng nước mắt.
            Tôi lí nhí :
               -  Em! Em... có mệt lắm không? ... sao không nói cho anh
                   biết? ...hãy tha thứ cho anh!!
               -  Không... em không mệt... và anh cũng không có lỗi gì
                   cả... tại em thôi, chỉ tại em!!
               -  Hãy cho anh xin lỗi em, hãy để anh chăm sóc cho em ....
               -  Nhưng mà....
               -  Đừng nhưng gì cả! mình hãy sống như những lúc mình
                   mới sang đây lập nghiệp, chúng mình lúc nào cũng bên
                   nhau cả, ....đừng khước từ anh...có được không!!
               -  Anh ...biết hết rồi à?
               -  Phải! Anh ...xin lỗi em! Rất xin lỗi em...
            Tôi thấy trong đôi mắt nàng long lanh ngấn lệ, cảm động, và
            nàng ngoan ngoãn dựa đầu vào ngực tôi, gật đầu :
               -  Vâng!  Nhưng  em  ....  chỉ  sợ...    mình  không  còn  nhiều
                   thời gian nữa!!
            Tôi ôm chặt lấy nàng, thân người nàng hình như xẹp lại và nhỏ
            hơn xưa, tôi bàng hoàng xúc động, sợ nàng tan biến đi mất!



                                     Đoàn Kết           - 145 -
   150   151   152   153   154   155   156   157   158   159   160