Page 140 - Tuyen tap VTLV 2017
P. 140
Tuyển Tập VTLV 2017
về phép bên người yêu, cuộc tình thật lãng mạn khắng khít đến
khi chúng tôi cưới nhau, và vượt biên....
Tôi nhớ không quên trên chiếc ghe bồng bềnh trôi dạt, trời tối
đen, nhưng nóng rát da, trong túi áo chỉ còn mỗi hộp diêm,
trong hộp diêm ấy chỉ còn xót lại một que diêm; đêm hôm ấy,
ngồi bên cạnh nàng trong boong, ai cũng ngủ hết, trừ hai chúng
tôi! tôi đã đánh chiếc que diêm cuối cùng ấy lên, nhìn ngọn lửa
bùng sáng, soi sáng khuôn mặt nàng, đôi mắt chúng tôi long
lanh nhìn nhau trong gang tấc, tôi sợ rằng đây là đêm cuối cùng
chúng tôi ngồi bên nhau, sợ rằng mạng sống của chúng tôi còn
ngắn hơn cả màn đêm của một đêm, sợ sáng hôm sau sẽ không
còn nhìn được thấy nhau nữa; que diêm dần dần cháy hết, đến
cuối cùng và tự động tắt, trả lại sự tối đen lúc ban đầu, tôi đã
ôm lấy nàng và nói:
- Phải chi em là chiếc que diêm của anh!
- Tại sao anh nói vậy?
- Anh muốn được giữ mãi chiếc que diêm trong túi áo để
bảo vệ « nó », và khi anh nhớ « nó », chỉ cần bật lên là
ánh lửa làm lòng anh ấm lại và cho anh thêm sức sống
trong cuộc đời đầy gian nan này!
Nàng đã cảm động, ngả đầu vào vai tôi, gió rít lên, tôi ôm sát
nàng :
- Ước gì...em là chiếc que diêm!!
- Em cũng mong sao chỉ được bé nhỏ như chiếc que diêm
để được cùng anh đến mọi nơi!
Thế rồi, xa quê hương, bên xứ sở lạ lẫm, nàng và tôi cùng cố
gắng cho cuộc sống tốt đẹp hơn, ráng hòa nhập với hoàn cảnh
mới, nhưng có biết đâu khi nhìn lại ... nàng đi quá nhanh, đã
“Mỹ hóa” theo nhịp sống xa hoa đua đòi của thành phố đầy vật
chất! Còn tôi cứ đứng mãi ỳ một vị trí cố định!! Nàng cứ hay
bảo tôi:
- Anh chưa già nhưng nhìn cứ tưởng ông lão! Tại sao cứ
một bộ đồ đen mặc mãi, một cái manteau mặc hoài, một
đôi giày đi mãi, ... nhìn cù lần quá đi!! Làm ơn vứt đi,
em sẽ...
- 130 - Xây Dựng