Page 118 - Tuyen Tap VTLV 2016
P. 118

Quê Hương và Tình Yêu

            còn bây giờ mọi người trở nên trắng tay, không còn quyền
            sở hữu ruộng đồng vườn tược, cũng không còn cơ sở buôn
            bán làm ăn, tất cả đă bị cưỡng bách đưa vào hợp tác xã do
            chúng quản trị, dưới lớp vỏ mị dân nghe rất kỳ cục là "nhân
            dân làm chủ, nhà nước quản lý, đảng lãnh đạo". Với chính
            sách này, người Nha Mân vẫn làm nhưng không đủ mức
            ăn, người Nha Mân vẫn sống nhưng không đủ sức sống. Về
            tình người, trước đây người Nha Mân sống với nhau như
            trong một đại gia đình, còn bây giờ sự phân hóa giữa người
            Nha  Mân  là  hết  sức  lớn  lao,  trong  khi  tình  người  là  nền
            tảng của đời sống. Người theo cộng sản trong chiến tranh
            không bao nhiêu, nhưng người hùa theo cộng sản sau khi
            chúng chiếm Việt Nam Cộng Hòa thì nhiều. Chính những
            người  này  đă  tạo  nên  sự  phân  hóa  đó!  Gặp  nhau,  không
            dám nói hết lời, vì không ai biết rõ ai là người đang rình
            rập mình để tố cáo với công an xã. Trong chiến tranh, nỗi
            đau là mất người! Sau chiến tranh, người trông thấy nhau
            nhưng không biết  rõ người là ai.  Đau là vậy! Bởi vì bản
            chất  của  cộng  sản  là  nghi  ngờ.  Họ  nghi  ngờ  tất  cả  mọi
            người  chung quanh, nghi  ngờ  cả vợ con họ, thậm  chí  họ
            cũng  không  thể  không  nghi  ngờ  bản  thân  họ  nữa,  như
            không dám nói thật những điều họ nghĩ chẳng hạn. Vì điều
            họ nghĩ chẳng may không đúng theo điều đảng của họ dạy
            thì vào tù là cái chắc. Bản chất của đảng lãnh đạo như vậy,
            tạo nên xã hội như vậy là điều tất nhiên thôi!
               Tóm lại.
               Từ xa xưa cho đến năm 1991, gồm cả 9 năm chiến tranh
            với thực dân Pháp, 20 năm chiến tranh giữa tự do với độc
            tài, và sau 16 năm gọi là "hòa bình" dưới chế độ độc tài của
            cộng sản, Nha Mân vẫn còn đó, nhưng Nha Mân đã thay
            đổi quá nhiều. Ruộng đồng, vườn tược, nương rẫy đều xác
            xơ già cỗi, và nhất là tuột khỏi tầm tay sở hữu tư nhân. Dọc
            bờ sông bị lở sâu vào trong, và phần còn lại của con đường
            trải đá đã bị cạy lên từng mảng, trông chẳng khác những
            ống chân ghẻ lở với chiếc quần bằng "vải bao bố" của thời
            chiến tranh 1945-1954. Cũng không còn những chiếc cầu
            ván thô kệch mà ngày trước mỗi khi xe chạy qua nghe như

                                       117
   113   114   115   116   117   118   119   120   121   122   123