Page 148 - NHU LA KY NIEM A
P. 148

có phải                                                                        nắng tắt



                     Ta là tạo vật của Tình Thương                                             Chút nắng còn vương, chiều về êm ả
                     Ðược đến, rồi xa cõi vô thường                                            Mây lững lờ tóc xoả chải vần thơ
                     Ðược yêu, để biết đời đau khổ                                              Dưới tàng cây con chim nhỏ ngủ hờ
                                                                                                    Trên mái ngói bâng quơ làn khói trắng

                     Ðể chọn con đường thôi vấn vương                                           Chiều im gió lặng
                                                                                                    Ngõ tâm hồn quên bẵng dấu chân qua
                     (1996)
                                                                                                    Lắng thời gian vào yên tĩnh thật thà
                                                                                                    Hoàng hôn xuống tàn dần qua phố cũ


                                                                                                    Còn chút nắng phủ
                                                                                                    Cuối ngày chiều ngủ giấc bình an
                                                                                                    Có lời kinh êm ấm nhẹ nhàng
                                                                                                    Dư âm ấy thân quen miền dĩ vãng

                                                                                                    Rồi im vắng

                                                                                                    Chiều xuống lẵng lặng êm đềm
                                                                                                    Mặt đất sẽ vào đêm
                                                                                                    Côn trùng ru đồng vắng
                                                                                                    Mặt trời xưa tĩnh lặng

                                                                                                    Ánh mắt nhạt xa xăm
                                                                                                    Và yên lành nắng tắt!


                                                                                                    (1998)







                                       142                                                                            143
   143   144   145   146   147   148   149   150   151   152   153