Page 151 - NHU LA KY NIEM A
P. 151

thoáng chút ngậm ngùi  Ta ngồi đây lúc nào không nhớ nổi
                     Đếm ngậm ngùi từng mỗi buổi xuân qua

 Thời gian trôi tháng ngày qua quá vội   về một thuở đã khuất xa tầm với
                       ̀
 Mưa nắng qua đã thu ngắn khoảng đời    để thấy trong ta tuổi trẻ qua đời
 Mắt tay ta dường như lười đọc viết,
 ký ức kia giờ cạn kiệt vơi dần...   .............


 Ngày đã đến, vội qua, chiều cuối nắng   Và như thế, chợp sáng rồi mây phủ
 Lối mòn xưa đã xa vắng lắm rồi   Tro bụi qua lịm giấc ngủ mộng du
 Dấu chân ấy chìm xuống đời quá vội   Thềm rêu xanh im lìm khơi đụn cỏ
 Thắng thua rồi còn lạí mỗi tay xuôi   Tàng cây nghiêng che vàng vỏ sương mù


 Tuổi qua mau mang vấn vương vào cõi    (1998)
 Nghĩa trang buồn im khắc khoải sương mù
 Thành phố ấy đã mất rồi tên cũ
 Nghe niềm đau lạ hoắc những tên đường


 Dòng đời nào cuốn ta vào hoang phế
 Bước chân đi trong tiếng thét phận người
 Vũng tù đày, cuộc chơi từng hấp hối
 Bỗng thấy người mọc nanh vuốt tanh hôi ...
















 144                                   145
   146   147   148   149   150   151   152   153   154   155   156