Page 147 - NHU LA KY NIEM A
P. 147
chợt thấy Đường yêu thương chẳng chia bờ bác ái
chốn vị tha không ngăn cách từ bi
Có một ngày tôi thấy mình đang sống Mơ lối thoát chẳng bước đi vị kỷ
hồn trói go trong khuôn khổ giáo điều người dẫn người vào kỳ bí thiên đường
Cầu xin mãi sợ buổi chiều tắt nắng
kiếm bình yên trong lo lắng ngày về Thiên thu là bắt đầu hay kết thúc
Khoảng tử sanh, nào ai biết được ngày
Nhưng về đâu, khi khởi nguồn chẳng biết Miền Cực Lạc cho mình hay nhân thế
Cõi hư vô xa biền biệt lối nào … Cõi Bình An nào có thể một mình
Như kiến bò ngàn năm vòng miệng chén
người ru người lời chiêm niệm chiêm bao Lúc thế gian tan dần trong ký ức
thì phận người trút hơi cuối phàm nhân
Nếu có ngày Chúa Giêsu xuống tóc Ta chợt thấy một mênh mông Trời Đất
Khoác cà sa, đi chân đất giữa đời Khi xác thân và bản ngã qua đời
ai sẽ biết, sẽ nguyện cầu cứu rỗi
khi đoàn Chiên, còn chầu Chúa chưa về ...............
Nếu một ngày Phật Thích Ca tái thế Cuối đời người có còn gì tiếc nuối
Râu tóc dài mang thập giá giảng kinh Bám niềm tin mà tưởng mỗi miên man
ai sẽ đến, phủ phục chờ đảnh lễ xin giải thoát vãng sanh và cứu rỗi
lúc Phật đường, tín chúng mãi dâng hương Thoắt im hơi sẽ thấy mỗi đợi chờ ?
(2016)
140 141