Page 35 - NHU LA KY NIEM A
P. 35

thân phận            Và cứ thế đôi giày “sault” khắp lối
                      Gã học trò thành người lính phong sương

 Thời chiến chinh nên phải đành thôi học   Rượu uống say quên nỗi sợ sa trường
 Khoác vào đời bằng chiếc áo nhà binh   Quên tuổi trẻ, quen chiến tranh tàn khốc
 Xa bút nghiên, chấp nhận hiến thân mình
 Hắn vào lính tuổi chưa tròn hăm mốt  Rồi một hôm quê hương màu tang tóc
                      Người bỏ người, bỏ cả gã lơ ngơ

 Bụi quân trường ngày tập đi đều bước    Thân tù binh trong cũi sắt bơ phờ
 Đêm di hành, trưa tập bắn, sáng hành quân   Hắn cô thế lỡ anh hùng mạt vận
 Ngủ dưới mưa, ăn dưới nắng mãi quen dần
 Hắn thành lính khi tuổi ngoài hăm mốt   Đêm tối tăm rơi xuống đời lận đận
                      Gã học trò, người lính trận, kẻ tù binh
 Ngày ra trận, buổi đầu còn ngơ ngác   Hắn là ai? Ai làm hắn tội tình?
 Gã học trò vào cơn lốc như mơ   Quê hương hỡi buổi bình minh chờ mãi!
 Tiếng xung phong trong khói súng mịt mờ
 Rồi đổ xuống bao xác thân người lính  (1987)


 Tuổi trẻ nằm qua poncho trùm kín
 Thẻ bài buồn lịm tím nỗi tiếc thương
 Hắn ngu ngơ anh dũng giữa chiến trường
 Trên ngực áo chiếc huy chương cài vội  (Có những điều không thể nói hết được!)
















 28                                     29
   30   31   32   33   34   35   36   37   38   39   40