Page 94 - BaoXuan2017-dosila
P. 94

Người ghét tôi, nhìn thấy mộ tôi, họ chỉ mỉm cười và
       bước đi…
       Người yêu tôi, không dám quay đầu nhìn lại, dù chỉ               Xin cảm ơn
       một lần.


       1 năm sau…
       Thân xác thịt của tôi đã trở nên mục nát.
       Ngôi mộ của tôi, cỏ mọc um tùm trong sương gió.        Cảm ơn đôi bày tay
       Người ghét tôi, sau khi ăn uống no say, đôi khi vẫn    Đã đưa anh vào
       rất khó chịu khi nhắc đến tên tôi.                     Cuộc tình không ngõ cụt
       Người yêu tôi, trong đêm khuya vắng vẻ, vẫn khóc       Nơi có vườn địa đàng mùa xuân nẩy lộc
       thầm gọi tên tôi.
                                                              Trái cấm Evà đã bị em đốn gốc

       10 năm sau…                                            Để em không sợ ném vào hỏa ngục
       Thân xác tôi không còn nữa, chỉ còn lại bộ xương       Cả con rắn xưa một thời trong đục
       cốt.                                                   Em đã chôn vùi
       Người ghét tôi, không còn nhớ mặt tôi nữa, mà chỉ      Trong tù ngục bằng chìa khóa em đúc bằng tiếng cầu kinh
       còn nhớ tên tôi một cách mơ hồ.
       Người yêu tôi, đôi khi trầm lắng trong giây lát khi    Và chỉ thả ra khi nó bị đóng đinh
       nhớ đến tôi. Cuộc sống khiến cho mọi thứ dần dần       Để anh
       trở nên phai nhạt.                                     Tên đàn ông đổ đốn hoang tình
                                                              Không cần xám hối dù đã hơn một lần phạm tội
       Mấy chục năm sau…
       Ngôi mộ của tôi, trải qua bao mùa mưa gió, chỉ còn
       lại một bãi đất hoang vu.                              Xin cảm ơn
       Người ghét tôi… không còn nhớ tôi nữa.                 Mười ngón tay dệt mùa xuân giữa trời nắng hạ
       Người yêu tôi, cũng đã nằm xuống đất.                  Làm mưa sa
       Đối với thế giới này, tôi đã trở thành hư vô.          Mát hồn anh trong cơn nóng cháy
       Những phấn đấu một đời của tôi, với bao của cải vật    Để suối khô thành dòng chảy thênh thang
       chất… không thể mang đi thậm chí là một cọng cỏ…
       Những ham muốn, theo đuổi một đời của tôi, không       Để sưởi ấm qua trời đông tuyết lạnh mênh mang
       thể mang đi một chút hư danh                           Em đã chôn xuống tuyền đài
                                                              Bầy quá khứ thê lương và bất hạnh
       Kiếp này…                                              Xin cảm ơn và cảm ơn
       Cho dù là giàu sang hay nghèo hèn, rốt cuộc cũng       Đôi tay xanh xao thức trắng đêm vá lại cuộc tình
       phải đi đến bước cuối cùng.
       Đến  khi  nhìn  lại,  mới  thấy  uổng  phí  một  đời,  tôi   Hơn một lần anh bỏ đi hoang
       muốn khóc, nhưng không thể khóc thành tiếng. Tôi       Xoa dịu nỗi đau anh qua nhiều năm tháng
       hối hận, nhưng tất cả đã quá muộn.
       Hãy sống một cách thiết thực, đừng vì ánh mắt của      Xin cảm ơn
       người đời, hay tiêu chuẩn đánh giá của bất kỳ ai.      Đôi mắt cửa sổ linh hồn đã một một thời làm anh vấp ngã
       Yêu, hận, tình, thù chỉ tồn tại khi chúng ta còn sống.
       Trăm năm qua đi chỉ trong một nháy mắt. Cuối cùng      Khi anh vẫn chỉ là chú nai tơ hoang dã
       cũng chỉ còn lại nắm tro tàn…                          Em đã thắp đèn trong đêm khuya bằng đôi mắt sáng
                                                              Là hai vì sao Bắc đẩu Nam tào

          Nguồn                                               Để anh lái con tầu dõi theo những vì sao
          (1) Sưu tầm                                         Chở theo cả đời em vượt bao phong ba, vượt qua bão táp
          (2) Theo Daikynguyenvn
       92                                                                                             Xuân Yêu Thương
   89   90   91   92   93   94   95   96   97   98   99