Page 91 - BaoXuan2017-dosila
P. 91
Bệnh Già...
Rồi có ngày tôi cũng sẽ vào đây an phận, ai sẽ không Còn nếu chỉ một mình? Tôi nghĩ sức chịu đựng của
vào??? Cái bóng quá khứ níu kéo cuộc đời…nhưng người Việt mình rất cao... Họ lấy sự thanh nhàn và gia
họ không thể trốn chạy. đình con cái làm trọng, chẳng màng tuổi cao sức yếu,
mơ ước gì hơn: ngày hai chén cơm lưng! ...
Những người già trong các Viện Dưỡng Lão phải đối
diện với những chứng bệnh trầm kha như khó khăn - Người đàn bà phòng 14, tuổi đã 92... con bà ở tận Can...
đại tiện, tiểu tiện, ngớ ngẩn, đơn độc. bà được đưa vào đây sau khi té chấn thương không thể
trụ lại nhà một mình... mỗi ngày bà chờ đợi từ lúc sau
Một bà cụ già yếu chăm lo cho ông cụ tiểu tiện vì đi bữa ăn tối 6.30 để nghe tiếng nói của con mình, bà lau
đứng không vững. Một bà mẹ già 92 tuổi bị té chấn sạch chăm chút cái điện thoại như chính tấm áo mình
thương, mỗi ngày sau 6:30 chiều chờ điện thoại mặc, bà để điện thoại ngay ngắn trên cái bàn nhỏ trong
của con ở xa gọi thăm. Một cụ ông cô đơn, nổi điên tầm tay mình với và không cho, dù chỉ một mảnh giấy
kêu cứu ngày đêm. Một ông tiến sĩ 101 tuổi, ngủ nhỏ chạm tới... bà sợ bị chạm ngắt đường chuyền!!! ...
triền miên, nhưng lúc tỉnh dậy, đứng chờ dự cuộc chỉ nhìn bà chờ đợi tiếng nói của con mình mới thấy nổi
meeting, trong khi đang trần truồng… lòng người Mẹ...
Một bà khác 90 tuổi mạnh mẽ dễ chịu, nhưng bỗng - Người đàn ông phòng 21 đã được đưa vào Bệnh Viện
dỡ chứng: tự lấy đồ dơ ra giặt, bốc mùi kinh khủng và sẽ không quay lại, vì sự cô độc làm ông nổi cơn điên!
và sáng dậy treo miếng tả lót tòng teng trên thanh Trung tâm từ chối nhận ông về và bệnh viện sẽ giữ ông
sắt trong toilet: đó là triệu chứng sẽ không bao lâu lại đó để tránh mọi tình huống xấu xảy ra vì lúc còn
nữa đâu bà sẽ nằm lại trên giường để rồi chờ đến lại ở trung tâm, ông cứ rung chuông để gặp mặt người
lúc ra đi... ngay cả suốt đêm... ông tự buông mình trèo ra để rơi
xuống nền nhà và gọi cả 999 kêu cứu… chỉ vì: ông muốn
Ban Biên Tập
thấy, gặp và nói chuyện với ai đó! Dù mắt ông đã mờ,
tai nghễnh ngảng... cơ thể bị chứng đau nhức hành hạ
triền miên... thuốc giảm đau đã làm ông mê sảng. Ông
gười đàn bà ấy luôn chăm sóc chồng mình từ sẽ chẳng còn bao lâu cơ hội để nhìn thấy ánh sáng mặt
lúc vào trung tâm cho đến bây giờ. Bà luôn để trời!
Ný cho ông từng li từng tí... Lúc trước ông còn tự - Ông Tiến Sĩ 101 tuổi vẫn còn đấy, nhưng ngủ triền
đi toilet, bây giờ ông chỉ lê được đôi chân mình không miên... bất cứ lúc nào ông thức dậy là lụm cụm xỏ giầy,
xa lắm là sẳn sàng quị xuống bất cứ lúc nào, chúng tôi buộc dây, rồi bước ra ngoài...
luôn ngó chừng ông, nhưng... bà là người chăm sóc ông Lúc nghe tiếng động không bình thường, tôi đứng dậy đi
nhiều nhất. tuần tầng trên đã thấy ông ngồi ngay cửa phòng mình
ngó mông lung chờ đi đâu nữa... thấy tôi, ông chống
Có đêm tôi trực khi đi tuần tôi lại thấy bà làm sạch ống thành ghế đứng ngay dậy, gậy trong tay, rảo bước...
tiểu cho ông với đôi mắt còn ngái ngủ hoặc chính bà “Hey! Ông đang tính đi đâu thế?”
đứng cạnh chờ ông tiểu cho xong. “Tao có người chờ ở dưới đấy, có cuộc meeting sáng
nay...”
Không có gì có thể sánh được với tình yêu năm tháng ấy! “... Này này... ông không thể đi như thế... ông trần truồng,
Khi tuổi già đạt tới cổ lai hy... nếu họ còn có đôi bên cạnh ông không thấy à?”
thì cuộc đời trong tuổi xế chiều bớt quạnh hiu...... “Mày không thấy à... tao có quần mà...”, ông quay nhìn
Đinh Dậu 2017 89