Page 75 - Nhà Giả Kim
P. 75

gió cứ lùa cát vào lại lỗ trũng. Hai tay cậu mỏi nhừ, tấy lên nhưng cậu tin vào trái tim mình.
               Nó đ~ bảo cậu phải đ{o chỗ những giọt nước mắt rơi xuống.

               Rồi cậu chợt nghe có tiếng ch}n trong lúc đang moi đ|. Có mấy bóng người đang lại gần. Họ
               quay lưng về phía |nh trăng nên cậu không thấy được mặt mũi lẫn mắt họ.

               “M{y l{m trò gì đấy?” Một cái bóng hỏi.

               Cậu không đáp mà thấy sợ, sợ mất kho báu


               “Bọn ta chạy lạc vì các bộ lạc đ|nh nhau, nên rất cần tiền”, một bóng kh|c nói. “M{y giấu gì
               ở đấy?”

               “Tôi chẳng giấu gì cả”, cậu đ|p. Nhưng một cái bóng khác túm lấy cậu, kéo ra khỏi hố. Một
               tên khác lục túi cậu, thấy thỏi vàng.

               “Nó có v{ng trong người”, g~ đó kêu.

               Ánh trăng rọi vào mặt gã và cậu nhìn thấy thần chết trong đôi mắt họ.


               “Chắc là nó còn giấu trong cát nhiều vàng nữa”, một gã khác nói.

               Chúng bắt cậu đ{o tiếp, nhưng rút cục vẫn chẳng thấy gì hết. Thế là chúng xúm lại tẩn cậu,
               m~i cho đến khi mặt trời ló dạng. Quần áo cậu r|ch bươm v{ cậu cảm thấy mình gần kề cái
               chết.

               “Đằng n{o mình cũng sẽ chết thì tiền còn quí báu gì nữa?”

               Cậu nghĩ v{ nhớ lại nhà luyện kim đan đ~ từng nói: “Ít khi tiền cứu được người ta khỏi chết”


               Thế là cậu thú thực: “Tôi tìm kho b|u”, rồi với đôi môi dập n|t v{ sưng vù cậu kể cho bọn
               kia rằng đ~ hai lần mơ thấy một kho tàng giấu gần Kim Tự Tháp này. Gã có vẻ l{ đầu sỏ lũ
               này im lặng một lúc rồi bảo đồng bọn: “Thả nó ra. Nó hết sạch rồi. Chỗ vàng này chắc là nó
               lấy cắp được”.

               Cậu úp mặt xuống cát


               “Thôi bọn mình đi”, tay đầu sỏ nói.

               Rồi gã quay sang cậu: “M{y không chết được đ}u. M{y sẽ còn phải sống để nhớ rằng đừng
               nên ngu xuẩn thế. Hai năm trước, ngay chính chỗ n{y, tao cũng đ~ nhiều lần mơ rằng tao
               phải đi T}y Ban Nha, tìm một ngôi nhà thờ l{ng đ~ sụp lở m{ lũ chăn cừu thường đưa cừu
               v{o đó l{m chỗ trú chân. Trong phòng thay áo lễ có mọc một cây cầu, dưới rễ nó chôn giấu
               một kho v{ng. Tao đ}u có ngu để chỉ vì một giấc mơ m{ vượt sa mạc”

               Rồi chúng bỏ đi. Cậu lảo đảo đứng dậy, nhìn về phía Kim Tự Tháp. Tháp mỉm cười với cậu,
               cậu cười lại. Tim cậu tràn ngập niềm vui. Giờ thì cậu tìm thấy kho báu rồi.
   70   71   72   73   74   75   76   77