Page 70 - Nhà Giả Kim
P. 70
“Vậy tôi phải hỏi ai?” Mặt trời ngẫm nghĩ một lúc.
Ngọn gió kia đang lắng nghe và nhất định sẽ đi rêu rao cùng khắp rằng khả năng của mặt
trời cũng hạn chế thôi. Mặt trời không dễ thoát khỏi cái anh chàng nói thứ ngôn ngữ vũ trụ
này.
“Bạn hãy hỏi b{n tay đ~ ghi chép lên mọi sự”, mặt trời đ|p.
Gió reo mừng thổi mạnh hơn bao giờ hết, cuốn tung các mái lều, giật đứt dây ngựa buộc.
Trên đỉnh tảng đ| những người Arập ôm chặt lấy nhau để khỏi bị thổi bay đi.
Cậu hướng lòng mình về c|i b{n tay đ~ ghi chép mọi sự. Cậu cảm thấy vũ trụ nín lặng nên
cũng nín lặng luôn. Tình yêu trào dâng từ trái tim cậu; lần đầu tiên trong đời cậu lẩm nhẩm
một bài kinh không lời, không có cầu xin. Cậu không c|m ơn vì lũ cừu đ~ tìm ra đồng cỏ
mượt, không cầu xin b|n được nhiều h{ng pha lê hơn nữa, hay cầu xin để người con gái cậu
yêu chờ đợi cậu trở về. Trong sự yên ắng cậu hiểu rằng sa mạc, gió và mặt trời cũng đang cố
hiểu những dấu hiệu được vẽ lên từ bàn tay nọ để tìm ra con đường của mình v{ để hiểu
những gì đ~ khắc trên phiến ngọc. Cậu biết rằng những dấu hiệu này rải rác trên mặt đất và
khắp vũ trụ; nhìn bề ngoài thì chúng chẳng cho thấy một ý nghĩa n{o cả nên sa mạc, gió, mặt
trời v{ con người không biết những dấu hiệu ấy được tạo ra để làm gì. Chỉ có bàn tay nọ biết
căn nguyên của mọi điều và chỉ riêng nó l{m được những phép lạ như th{nh gió. Bởi bàn
tay đó thấu hiểu rằng có một lực siêu ph{m đ~ xoay vần vũ trụ tới mức sáu ngày sáng thế
chuyển hóa th{nh Công trình vĩ đại. Cậu nhập vào t}m linh vũ trụ và nhận biết rằng nó là
một phần linh hồn Hóa công và linh hồn Hóa công là linh hồn của chính cậu. Như thế tự cậu
cũng có thể l{m được phép lạ.
Ngày hôm ấy ngọn gió Samum thổi dữ dội chưa từng thấy. Nhiều đời sau người Arập sẽ còn
kể về huyền thoại một ch{ng trai đ~ không khiếp nhược trước viên chiến tướng sa mạc và
đ~ ho| th{nh gió, ph| hầu như tan hoang cả một doanh trại. Khi lặng gió mọi người nhìn về
phía cậu ngồi, nhưng cậu không còn ở chỗ cũ nữa m{ đang đứng cạnh môt người lính canh
bị cát vùi lấp, tuốt phía bên kia doanh trại. Mọi người khiếp đảm trước trò quỷ thuật này.
Nhưng vẫn có hai người cười, đó l{ nh{ luyện kim đan vì ông đ~ tìm ra được một học trò
xuất sắc và viên chỉ huy, vì hắn đ~ được chứng kiến quyền năng tuyệt vời của Thượng Đế.
Hôm sau, viên chỉ huy từ giã nhà luyện kim đan v{ cậu rồi cho một đo{n lính th|p tùng hai
người tới bất kì nơi n{o họ muốn.
Sau khi đ~ đi suốt ngày, chiếu tối họ tới được một tu viện Côptic. Nhà luyện kim đan bảo
đo{n th|p tùng quay về rồi xuống ngựa.
“Từ đ}y cậu có thể tự mình đi tiếp được rồi đấy”, ông nói. “Chỉ cần ba tiếng nữa là tới Kim
Tự Th|p”.
“C|m ơn ông đ~ dạy cháu ngôn ngữ vũ trụ”, cậu đ|p.
“Ta chỉ gợi cho cậu nhớ lại những gì cậu đ~ biết từ trước thôi”. Nh{ luyện kim đan gõ cổng
tu viện.